Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

Tóm tắt lịch sử giết người của đảng Cộng sản Trung Quốc

2 hours trước 4,153 lượt xem

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thành lập năm 1921, giành được chính quyền năm 1949. Theo thống kê, có khoảng 80 triệu người Trung Quốc đã bị chết bất thường (bức hại, đói khổ, hành quyết…) dưới thời cai trị của ĐCSTQ. Con số này nhiều hơn số người chết trong hai cuộc chiến tranh thế giới. Hãy cùng điểm lại hành trình giết và giết của ĐCSTQ…
Năm 1953, tại Phụ Khang – Tân Cương, quân sĩ của ĐCSTQ hành quyết “địa chủ” và “phần tử phản cách mạng” (National Archives).
Năm 1953, tại Phụ Khang – Tân Cương, quân sĩ của ĐCSTQ hành quyết “địa chủ” và “phần tử phản cách mạng” (National Archives).

Thảm sát Đoàn AB

Đoàn AB là một tổ chức thuộc Quốc dân đảng được thành lập tại Giang Tây vào tháng 12/1926, mục đích nhằm chống lại ĐCSTQ đã chiếm quyền lực của Quốc dân đảng tại Giang Tây. Tháng 4/1927 Đoàn AB tan vỡ. Nửa sau năm 1930, ĐCSTQ phát động phong trào chống Đoàn AB và đã giết hại vô số người từng làm việc cho tổ chức này.
Tháng 12/1930, Quân đoàn 20 Hồng quân Công nông Trung Quốc phát động binh biến tại Phú Điền – Giang Tây, chiếm thị trấn Phú Điền và thả tất cả người bị bắt, bắt nhân viên chính phủ bản địa của ĐCSTQ. Ngày 28/3, lãnh đạo tối cao ĐCSTQ Vương Minh (Wang Ming) cử Bật Nhậm Thời phụ trách khu Xô-Viết trung ương, tuyên bố biến cố Phú Điền là “bạo động chống cách mạng”. Ngày 18/4, lãnh đạo binh biến của Quân đoàn 20 bị bắt trong lúc đi tham gia đàm phán, sau đó bị hành quyết. Tháng Bảy cùng năm, Quân đoàn 20 bị điều đến trại Bình Đầu Giang Tây và bị quân của Bành Đức Hoài cùng Lâm Bưu bao vây tước vũ khí, hơn 700 quân bị đưa đi hành quyết.
Sau biến cố Phú Điền, phong trào tấn công Đoàn AB nổi lên cao trào mới, mức tàn khốc khác thường, “trói tay treo người lên tra tấn, kẻ nào ngoan cố còn bị dùng dầu lửa thiêu thân, thậm chí dùng đinh đóng tay vào bàn gỗ và dùng nạt tre đâm vào trong móng tay”. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người tại khu Xô-Viết Giang Tây đều sống trong tình trạng nguy hiểm tính mạng, trong nhiều cơ quan của ĐCSTQ tại khu vực có đến 80 – 90% người trở thành “phần tử AB”, tổng cộng hơn 70.000 người đã bị giết.
Ông Mao Trạch Đông là người trực tiếp phụ trách trấn áp. Sau này ĐCSTQ thừa nhận, đa số những người hành quyết đều là người vô tội.

Chỉnh đốn Diên An

Từ đầu năm 1942 đến tháng 4/1945 nổ ra phong trào chỉnh đốn tại Diên An, đây cũng là phong trào quy mô lớn đầu tiên do đích thân ông Mao Trạch Đông lãnh đạo, phong trào khủng bố đẫm máu này đã đưa Mao lên địa vị quyền lực tột đỉnh trong Đảng.
Nhà văn Vương Thực Vị (Wang Shiwei) là phần tử trí thức đầu tiên bị giết hại trong chỉnh đốn Diên An.
Nhà văn Vương Thực Vị (Wang Shiwei) là phần tử trí thức đầu tiên bị giết hại trong chỉnh đốn Diên An.
Trong phong trào chỉnh đốn Diên An đã giết hại hơn 1.000 người. Người bị hại nổi tiếng nhất là trí thức Vương Thực Vị. Ông Vương Thực Vị đến Diên An vào tháng 10/1937, làm việc tại phòng biên dịch học viện Marx, đã dịch tổng cộng hơn hai triệu chữ trong bộ tác phẩm kinh điển của Marx. Từ tháng 2/1942, học giả Vương Thực Vị đã viết bài cho các tạp chí Cốc Vũ, Nhật báo Giải phóng, và tạp chí của Viện Nghiên cứu Trung ương, tố cáo khoảng tối trong “cuộc sống mới” tại Diên An, đặt vấn đề chế độ đẳng cấp và xu thế quan liêu hóa của ĐCSTQ. Những bài viết đã khiêu chiến với quan điểm của Mao, và bị liệt vào phần tử chống cách mạng, đặc vụ ngầm của Quốc dân đảng.
Ngày 1/4/1943, Khang Sinh ra lệnh bắt Vương Thực Vị. Tháng 6/1947, máy bay của quân Quốc dân đảng đã phá hủy trại giam Vương Thực Vị. Bộ trưởng Công an ĐCSTQ Khang Sinh và Thứ trưởng Lý Khắc Nông chỉ đạo cho hành quyết bí mật Vương Thực Vị. Ngày 1/7/1947 tại huyện Hưng – Sơn Tây, học giả Vương Thực Vị bị đưa đi chém tại một khu hẻo lánh ven sông Hoàng Hà, thi thể bị quăng xuống sông.
Hiện nay chưa từng có công bố số liệu phong trào chỉnh đốn Diên An giết chết bao nhiêu người.

Vây khốn thành Trường Xuân

Ngày 13/3/1948, liên quân dân chủ Đông Bắc chiếm Tứ Bình, và Trường Xuân trở thành một ốc đảo bị quân của ĐCSTQ bao vây. Ngày 7/6/1948, ông Mao Trạch Đông chính thức cho phép dùng phương án bao vây cắt đường lương thực tại Trường Xuân. Khẩu hiệu được đề ra: “Không cho kẻ thù tiếp viện lương thực, cho quân tướng Trường Xuân bị chết đói trong thành”.
Ban đầu Quốc dân đảng không cho phép người dân rời khỏi thành Trường Xuân, nhưng vì số lương thực trong thành chỉ còn dùng đủ đến cuối tháng Bảy, vì thế sau đó ông Tưởng Giới Thạch chấp nhận yêu cầu từ ngày 1/8 cho sơ tán dân chúng. Nhưng ĐCSTQ thực hiện biện pháp “giới nghiêm không cho dân chúng ra khỏi thành”. Sau ba tháng bao vây, ngày 9/9 Lâm Bưu cùng La Vinh Hoàn, Lưu Á Lâu, Đàm Chính cùng nhau báo cáo với Mao: “Bao vây đã thu được thành quả, trong thành đang thiếu lương thực nghiêm trọng… nhiều người dân phải ăn lá cây, cỏ xanh lót dạ, nhiều người chết đói”.
Học giả Homare Endo lúc 5 tuổi, bà may mắn sống sót trong đợt vây khốn Trường Xuân, năm 1953 bà theo người thân trở về Nhật Bản, hiện là giáo sư danh dự Đại học Tsukuba. Cả đời bà chưa thoát khỏi ám ảnh kiếp sống đói khát trong thời gian bị vây khốn tại Trường Xuân.
Học giả Homare Endo lúc 5 tuổi, bà may mắn sống sót trong đợt vây khốn Trường Xuân, năm 1953 bà theo người thân trở về Nhật Bản, hiện là giáo sư danh dự Đại học Tsukuba. Cả đời bà chưa thoát khỏi ám ảnh kiếp sống đói khát trong thời gian bị vây khốn tại Trường Xuân.
Ông Đoàn Khắc Văn (Duan Kewen), cựu lãnh đạo tỉnh Cát Lâm từng viết trong hồi ký tả cảnh một người lính của ĐCSTQ trông thấy nạn dân tiến lại gần đã quát: “Đồng hương, không được tiến lên, các người còn tiến lên chúng tôi sẽ nổ súng”. Nạn dân khẩn cầu: “Chúng tôi toàn người dân lương thiện, sao có thể nhẫn tâm ép chúng tôi chết đói tại đây?” Người lính kia đáp: “Đây là lệnh của Mao chủ tịch, chúng tôi không dám chống lệnh”.Một người liều mạng lao về trước, một tiếng súng “bằng” vang lên…
Ngày 24/10/1948, Nhật báo Trung ương Nam Kinh viết trong bài «Quá trình phòng thủ Trường Xuân» : “Theo tính toán thấp nhất, từ cuối tháng 6 – đầu tháng 10, tổng số hài cốt không dưới 150.000”. Con số người chết đói do phía chính quyền ĐCSTQ thừa nhận là 120.000 người, trong cuối hồi ký của Thị trưởng kiêm Giám đốc sở Dân chính Thượng Truyền Đạo (Shang Chuandao) cũng nhắc đến số liệu này.
Chính phủ Quốc dân đảng từng nhận định hành động bao vây Trường Xuân của ĐCSTQ đủ cấu thành tội ác chiến tranh.

Cải cách ruộng đất và đàn áp “phản cách mạng”

Tháng 3/1950, ĐCSTQ phát động «Chỉ thị trấn áp phần tử phản cách mạng», Mao Trạch Đông tuyên bố trong một văn bản “nhiều nơi sợ sệt không dám giương ngọn cờ giết bọn phản cách mạng”. Mao chỉ thị “giết phần tử phản cách mạng, ở nông thôn cần vượt qua tỉ lệ một phần ngàn dân số… ở thành thị nên ít hơn một phần ngàn”.
Một phần ngàn ở đây chính là chỉ tiêu giết người, nhưng trên thực tế số người bị giết hại cao hơn nhiều. Theo thống kê của ĐCSTQ, số phần tử “phản cách mạng” bị giết, cải tạo lao động hoặc quản chế vào khoảng 30 triệu người.
Theo tài liệu «Phong trào chính trị trong lịch sử ĐCSTQ từ sau khi kiến quốc» do Phòng nghiên cứu lịch sử Đảng trung ương Trung Quốc biên soạn, trong kế hoạch đàn áp “phản cách mạng” từ đầu năm 1949 đến tháng 2/1952, số người bị đàn áp khoảng 15,8 triệu người, trong đó có khoảng 873.600 người bị tử hình.
Cùng với phong trào trấn áp “phản cách mạng” sôi sục là phong trào “cải cách ruộng đất”. Thực tế phong trào này tương tự như lý tưởng “có ruộng cùng cày” thời Thái Bình Thiên Quốc. Mục đích thực tế là mượn cớ giết người.
Thời cải cách ruộng đất thường tổ chức hội đấu tranh, lôi địa chủ và phú nông ra luận tội. Những kẻ luận tội là Đảng viên ĐCSTQ hoặc phần tử tích cực với Đảng, việc hành quyết thực thi khi kẻ đứng đầu hô to “nên giết!”
Mục đích của phong trào trấn áp phần tử “phản cách mạng” để củng cố chính quyền mới. Trong hình là các “địa chủ” bị thanh trừng vào năm 1951 (National Archives).
Mục đích của phong trào trấn áp phần tử “phản cách mạng” để củng cố chính quyền mới. Trong hình là các “địa chủ” bị thanh trừng vào năm 1951 (National Archives).
Quân lính ĐCSTQ hành quyết “địa chủ” và “phần tử phản cách mạng” tại Phụ Khang – Tân Cương năm 1953 (National Archives)
Quân lính ĐCSTQ hành quyết “địa chủ” và “phần tử phản cách mạng” tại Phụ Khang – Tân Cương năm 1953 (National Archives)
Theo công bố của ĐCSTQ, đến cuối năm 1952, số “phần tử phản cách mạng” bị tiêu diệt là hơn 2,4 triệu người, thực tế tổng số quan chức Quốc dân đảng, nhà giáo và địa chủ bị bức hại lên đến hơn 5 triệu người.

“Tam phản” và “ngũ phản”

Từ năm 1951 – 10/1952, ĐCSTQ triển khai phong trào “Tam phản” và “Ngũ phản”. “Tam phản” là phong trào “chống tham ô lãng phí” trong doanh nghiệp và cơ quan nhà nước, “chống chủ nghĩa quan liêu”; “Ngũ phản” là phong trào “chống hối lộ, trốn thuế” đối với giới doanh nghiệp tư nhân, “chống ăn cắp tài sản quốc gia”“chống đánh cắp thông tin tình báo kinh tế quốc gia”.
Phong trào “Tam phản” để xử lý cán bộ ĐCSTQ hủ bại, nhưng rồi ĐCSTQ cho rằng cán bộ biến chất là do bị nhà tư bản dụ dỗ, hệ quả là sau đó đã thực hiện “Ngũ phản”. Thực tế “Ngũ phản” chính là cướp tiền của nhà tư bản, là giết người cướp của. Trong mục «Lịch sử giết người của ĐCSTQ» trong «Cửu bình» có ghi: “Buổi tối mỗi ngày thị trưởng thành phố Thượng Hải ngồi trên ghế xô-pha bưng ly trà nghe báo cáo, hỏi câu hờ hững: Hôm nay có bao nhiêu lính nhảy dù?” Thực tế ý câu này là hỏi có bao nhiêu thương nhân nhảy lầu.
Theo số liệu trong «Phong trào chính trị trong lịch sử ĐCSTQ từ khi kiến quốc» xuất bản năm 1966, có hơn 323.000 người bị bắt trong phong trào “Tam phản Ngũ phản”, hơn 280 người tự sát hoặc mất tích; có hơn 5.000 người bị liên lụy và hơn 500 người bị bắt trong “phong trào chống Hồ Phong”, hơn 60 người tự sát, 12 người chết bất thường; sau đó trong phong trào “dẹp phản động” có khoảng 21.300 người bị phán tội tử hình, hơn 4.300 người tự sát và mất tích.
Phóng viên Nicholas Kristof của New York Times trú tại Bắc Kinh viết trong «Trung Quốc thức tỉnh» (China Wakes): “Theo báo cáo của cựu Bộ trưởng Công an La Thụy Khanh, từ 1948 – 1955 có bốn triệu người bị hành quyết”.

Thảm họa “Đại nhảy vọt”

Nhiều triệu người Trung Quốc đã chết bất thường trong thảm họa mất mùa vào cuối thập niên 50 – đầu 60 thế kỷ 20. Trong hình là cảnh người cha chôn người con bị chết đói.
Nhiều triệu người Trung Quốc đã chết bất thường trong thảm họa mất mùa vào cuối thập niên 50 – đầu 60 thế kỷ 20. Trong hình là cảnh người cha chôn người con bị chết đói.
Từ 1958 – 1962, Mao Trạch Đông thực hiện kế hoạch “Đại nhảy vọt”, cưỡng chế tập thể hóa nông nghiệp và chế độ nhà ăn tập thể đã làm số người chết đói la liệt khắp nơi. Theo con số do Cục trưởng Cục Thống kê Quốc gia Tiết Mộ Kiều (Xue Muqiao) đưa ra, số lương thực bị hao hụt do những nhà ăn tập thể khổng lồ này gây ra năm 1958 là 17,5 triệu tấn. Thực tế vụ mùa năm đó không phải quá tệ, nhưng chỉ sau nửa năm đã xảy ra nạn đói.
Hồ sơ giải mật của ĐCSTQ trong vài năm gần đây đã chính thức thừa nhận có 37,56 triệu người chết đói trong “Đại nhảy vọt”. Số liệu được giới học thuật trong và ngoài Trung Quốc thừa nhận là vào khoảng 37 – 43 triệu người chết đói. Chỉ riêng vùng Tín Dương tỉnh Hà Nam đã chết một triệu người, xảy ra hiện tượng người ăn thịt người, lịch sử gọi là “sự kiện Tín Dương”.
Mùa đông năm 1959 – mùa xuân 1960 là thời đỉnh cao của nạn người chết đói, nhưng năm 1959, ĐCSTQ lại xuất khẩu 4,15 triệu tấn lương thực. Số lương thực này nếu chia cho 30 triệu người thì mỗi được có được 138,6 cân, sẽ không ai bị chết đói. Năm 1960, ĐCSTQ còn xuất khẩu 2,7 triệu tấn lương thực.

Giết người điên cuồng trong  “Cách mạng Văn hóa”

Sau “Cách mạng Văn hóa”, tướng Diệp Kiếm Anh (Ye Jianying) từng nói:“Cách mạng Văn hóa” đã chỉnh đốn 100 triệu người, giết chết 20 triệu người. Theo tính toán của giáo sư R.J. Rummel thuộc Đại học Hawaii (Mỹ) trong tác phẩm «Thế kỷ sắt máu Trung Quốc» (China’s Bloody Century) xuất bản năm 1991, có khoảng 7,73 triệu người chết trong “Cách mạng Văn hóa”.
Trong sách «Phong trào chính trị của ĐCSTQ từ khi xây dựng chính quyền» viết: Tháng 5/1984 ĐCSTQ thực hiện cuộc điều tra toàn diện kéo dài 2 năm 7 tháng và đưa ra con số thống kê mới về “Cách mạng Văn hóa”: 17,28 triệu người chết bất thường; 135.000 người bị hành quyết vì tội chống cách mạng; trong “Võ đấu” (1966 – 1969) giết chết 237.000 người, 70.300 người bị thương tật.
Làn sóng giết người đầu tiên vào năm 1966. Tháng Sáu năm đó, dưới chỉ thị “Quét sạch quỷ trâu thần rắn”, làn sóng càn quét của Hồng vệ binh từ Bắc Kinh nhanh chóng mở rộng trên toàn quốc nhằm tra khảo và giết “quỷ trâu thần rắn”.
Tháng 8/1966, Hồng vệ binh Bắc Kinh đã giết chết 1.772 người. Học giả Đinh Trữ (Ding Shu) bình luận: “Tại Trung Quốc đại lục chưa bao giờ có số người chết nhiều trong một thời gian ngắn như thế, chết vì những dụng cụ tra tấn kiểu cổ đại như côn và dây da. Những người bị giết bởi những kẻ mà họ không có thù oán gì, học sinh trung học mười mấy tuổi mang thầy hiệu trưởng, người hàng xóm ra tra tấn đến chết…”.
Trong sách «Tháng Tám khủng bố đỏ», học giả Vương Hữu Cầm (Wang Youqin) viết: “Nửa sau tháng 8/1966, hàng loạt người bị tra tấn chết không rõ danh tính cùng bị chất thành đống tiêu hủy. Hiệu trưởng Cao Vân (Gao Yun) và Bí thư Đỗ Quang (Du Guang) thuộc Đại học Sư phạm Bắc Kinh đều cùng bị đánh bất tỉnh và mang đi hỏa thiêu. Người làm việc tại nơi hỏa thiêu phát hiện họ chưa chết nên không thiêu. Họ lại trở về nhà. Vô số thi thể chất thành đống không thiêu kịp phải ướp băng, máu và nước trộn lẫn vào nhau”.
Ngày 26/1/1967 xảy ra sự kiện Thạch Hà Tử tại Tân Cương gióng phát súng đầu tiên trong đợt võ đấu trên toàn quốc mở ra làn sóng giết người thứ hai. Từ tháng 8/1967, đã nổ ra màn võ đấu quy mô lớn tại các địa bàn Thượng Hải, Nam Kinh, Trịnh Châu, Trường Xuân, Thẩm Dương, Trùng Khánh và Trường Sa, đến cuối năm 1968 mới tạm lắng xuống. Quân đội Vân Nam bao vây một tổ chức quần chúng có tên “đội Điền Tây” và dùng súng máy quét, sau 20 phút hàng ngàn người của tổ chức này thiệt mạng. Dự tính số người chết trong “võ đấu” khoảng 300.000 – 500.000 người.
«Phong trào chính trị của ĐCSTQ từ khi kiến quốc» ghi lại có khoảng 237.000 người chết trong đợt võ đấu. Thực tế dự tính số người chết trong võ đấu khoảng 300.000 – 500.000 người.
Đợt “thanh trừng giai cấp” 1968 – 1969 là cao trào càn quét “quỷ trâu thần rắn” của Chủ tịch Mao Trạch Đông, cũng là thời kỳ có số người chết nhiều nhất trong “Cách mạng Văn hóa”. Theo tư liệu, trong hơn 2.000 huyện trên toàn quốc, bình quân mỗi huyện khoảng 100 người bị hành quyết.
Ngoài những người bị giết hại tàn nhẫn, thời đầu “Cách mạng Văn hóa” có khoảng 100.000 – 200.000 người vì không cam chịu bị làm nhục nên tự sát, con số người tự sát này hiếm thấy trong lịch sử thế giới. Nhà văn Ba Kim nhớ lại:
Mọi người đều sống như người điên, trông thấy một người nhảy từ trên lầu xuống cũng không chút cảm xúc mà trái lại còn phê bình, dùng những lời lẽ độc địa chửi người tự sát. Mao Trạch Đông từng nói với bác sĩ Lý Chí Tuy: “Tôi vui vì thấy thiên hạ đại loạn”.
Ngoài ra còn vô số người dũng cảm lên tiếng phê phán mà bị hại thân, bị bắn chết hoặc chết oan trong tù. Ông Thái Thiết Căn, Trưởng ban huấn luyện Học viện Quân sự cao cấp Nam Kinh bị phát hiện có ghi trong nhật ký những lời bất bình đối với tướng Bành Đức Hoài, thế là lập tức bị bắt. Ngày 11/3/1970, quân lính nhà tù đến mang ông trói lại rồi đọc lệnh bắt, sau đó đọc luôn lệnh hành hình mà không cho khiếu kiện. Giáo sư Hồng Ân (Hong En), chỉ huy đoàn nhạc giao hưởng Thượng Hải vì viết xấu về ông Mao Trạch Đông trong «Mao chủ tịch ngữ lục» cũng bị xử tử hình, trước khi đưa ra pháp trường cổ họng còn bị cắt đứt.

Thảm sát Thiên An Môn

Ngày 4/6/1989, ĐCSTQ đã đàn áp đẫm máu phong trào sinh viên đòi dân chủ kéo dài hơn 50 ngày gây chấn động thế giới. Đến nay, phong trào Thiên An Môn vẫn là một đề tài cấm kỵ của ĐCSTQ. Con số người thiệt mạng trong sự kiện này không được chính quyền Trung Quốc công bố, con số dự tính của các giới đưa ra không thống nhất.
Chiều ngày 3/6/1989, ĐCSTQ quyết định trấn áp, tuyên bố “bộ đội giới nghiêm có quyền dùng các biện pháp tự vệ”. Tối hôm đó, Giải phóng quân từ vùng ngoại thành tiến vào Bắc Kinh.
Sinh viên đưa bạn đi cấp cứu vì bị bộ đội bắn giết vào sáng ngày 4/6/1989.
Sinh viên đưa bạn đi cấp cứu vì bị bộ đội bắn giết vào sáng ngày 4/6/1989.
Sau 10 giờ tối khi quân đội đột nhập vào Bắc Kinh đã bắt đầu bắt giết dân chúng, ban đầu các sinh viên tưởng quân đội chỉ dùng súng bắn đạn cao su và hơi cay, không ngờ quân đội lại dùng đạn thật.
Vương Quân Đào (Wang Juntao), người tổ chức phong trào sinh viên nói: “Tối ngày 3/6 tôi phát hiện có người dùng bạo lực đối với người dân rồi bỏ chạy, khi đến hiện trường tôi cảm giác có âm mưu gì đó, muốn điều tra, nhưng thấy mọi người dân bắt đầu nổi giận và dùng gạch đá ném vào quân lính, thế là quân lính bắt đầu nổ súng từ đường ngoại ô phía tây Bắc Kinh. Họ đi đến đâu thì bắn đến đó, vô số người trúng đạn thiệt mạng…”
Vương Hữu Tài (Wang Youcai), một trong những người tổ chức phong trào nói: “Từ quan sát của cá nhân tôi, khi đó có nhóm sinh viên Đại học Bắc Kinh đã đi các bệnh viện điều tra, được biết khoảng hơn hai ngàn người thiệt mạng. Dĩ nhiên tôi không có khả năng chứng minh điều này, vì khi đó tôi đang bị bắt giam”.
Nhà văn Tào Trường Thanh (Cao Changqing) viết: “Trong «Trung Quốc thức tỉnh» có đề cập số người chết trong sự kiện đàn áp tại Thiên An Môn do một số bác sĩ cung cấp thông tin, theo đó số người chết khoảng 400 – 800, hàng ngàn người bị thương. Cho dù chỉ 400 người cũng vượt quá tổng số học sinh sinh viên kháng nghị bị chính quyền Trung Quốc giết chết trong cả thế kỷ 19. Sách cũng dẫn số liệu của Chính phủ Mỹ với khoảng 3.000 người bị thiệt mạng trong sự kiện này”.

Bức hại Pháp Luân Công

Tháng 7/1999, ĐCSTQ phát động đàn áp những người tập Pháp Luân Công, khởi đầu giai đoạn bức hại nhân quyền kéo dài gần 18 năm. Ông Giang Trạch Dân lợi dụng cỗ máy quyền lực nhà nước thực hiện chính sách tận diệt những người theo Pháp Luân Công.
Theo thống kê chưa hoàn chỉnh của trang mạng Minh Huệ của Pháp Luân Công cho đến ngày 17/2/2017, khoảng 4.075 người tập Pháp Luân Công bị hại chết, còn số người bị mổ cướp nội tạng còn ghê rợn hơn. Ngoài ra, còn có hàng triệu người bị bắt bớ, bị cưỡng bức lao động phi pháp. Trang Minh Huệ cũng nhận định, vì tình hình bức hại bị che giấu nên con số người bị hại thực tế còn khủng khiếp hơn nhiều.
Những người theo tập Pháp Luân Công bị hành hạ đến chết trong các trại giam, trại cưỡng bức lao động, nhà tù, các trung tâm tẩy não và bệnh viện tâm thần. Họ bị đủ hình thức tra tấn như bị đánh, điện giật, tiêm thuốc độc, cố định ghế hổ, hãm hiếp… khiến vô số người bị thương tật. Rất nhiều vụ thảm án đã lan truyền ra nước ngoài phơi bày tội ác của ĐCSTQ.
Ngày 23/6/2000, Washington Post đưa tin vụ thảm án của kỹ sư máy tính Trung Quốc đại lục Tô Cương (Su Gang, 32 tuổi) vì theo tập Pháp Luân Công. Ngày 25/4/2000, Tô Cương bị bắt vì đi Bắc Kinh khiếu kiện; ngày 23/5 Tô Cương bị ép vào bệnh viện tâm thần. Ông Tô Đức An, cha của Tô Cương nói, mỗi ngày hai lần họ tiêm cho Tô Cương thứ thuốc gì đó không rõ, sau một tuần thì Tô Cương không thể ăn uống và đi lại bình thường. Ngày 10/6, Tô Cương chết vì suy tim.  
Anh Trần Tương Duệ tại tỉnh Hồ Nam bị đánh chết vì theo Pháp Luân Công (Ảnh: mạng Minh Huệ)
Anh Trần Tương Duệ tại tỉnh Hồ Nam bị đánh chết vì theo Pháp Luân Công (Ảnh: mạng Minh Huệ)
Anh Trần Tương Duệ (Chen Xiangrui, 29 tuổi) người tỉnh Hồ Nam bị đánh chết vì theo Pháp Luân Công. Ngày 11/3/2003, công an thành phố Hành Dương đã bắt anh Trần Tương Duệ về đồn và tra tấn điện, dùi cui sắt, gậy cao su, trong tình trạng lục phủ ngũ tạng thương tổn nghiêm trọng, Trần Tương Duệ qua đời vào sáng hôm sau.
Tháng 3/2006, nhân chứng Anne đã tiết lộ câu chuyện về tội ác mổ cướp nội tạng những người theo Pháp Luân Công trước giới truyền thông nước ngoài.  Sau đó, luật sư nhân quyền David Matas nổi tiếng quốc tế và cựu ngoại trưởng Canada phụ trách vấn đề Châu Á-Thái Bình Dương David Kilgour đã được mời để tiến hành một cuộc điều tra độc lập. Tháng 7/2006 họ công bố báo cáo điều tra gồm 53 bằng chứng về tội ác mổ cướp nội tạng và khẳng định “đây là tội ác chưa từng có trên hành tinh này”.
Tối 30/10/2016, luật sư nhân quyền nổi tiếng David Matas và cựu Ngoại trưởng Canada phụ trách vấn đề Châu Á-Thái Bình Dương David Kilgour đã tổ chức họp báo công bố chứng cứ mới về tội ác mổ cướp nội tạng của ĐCSTQ (Ảnh: Epochtimes).
Tối 30/10/2016, luật sư nhân quyền nổi tiếng David Matas và cựu Ngoại trưởng Canada phụ trách vấn đề Châu Á-Thái Bình Dương David Kilgour đã tổ chức họp báo công bố chứng cứ mới về tội ác mổ cướp nội tạng của ĐCSTQ.
“Tổ chức Thế giới Điều tra đàn áp Pháp Luân Công” đã thực hiện điều tra hơn 10 năm và thu được nhiều chứng cứ (tài liệu và ghi âm) chứng minh: Ông Giang Trạch Dân đã dùng toàn bộ cỗ máy nhà nước kết hợp với thế lực xã hội đen tạo thành mạng lưới giết người cướp nội tạngkiếm lợi nhuận rộng khắp. Theo phân tích của tổ chức này, vì nhiều người sau khi bị giết đã bị thiêu hủy thi thể nên rất khó biết chính xác số người bị giết lấy nội tạng mang bán là bao nhiêu.
Tuyết Mai (T/H)
Tài liệu tham khảo:
  1. «Lịch sử giết người của ĐCSTQ» trong «Chín bình luận về ĐCSTQ», Epochtimes xuất bản tháng 12/2004.
  2. «Năm 60 Trung Quốc đẫm máu: Ghi chép về tội ác giết người của ĐCSTQ» Tùng Lãm Trung Quốc (Chinainperspective) xuất bản tháng 9/2009.
  3. Lãnh Đào: «Mao Trạch Đông: Lông vũ cuối cùng của ‘hệ thống thăng bằng’ ĐCSTQ», Đài Phát thanh Quốc tế Hy Vọng ngày 17/1/2017.
  4. Đường Ngọc Vi (Tang Qiwei): «Kể bạn nghe về chân tướng sự kiện Thiên An Môn 1989», Đài Á châu Tự do ngày 3/6/2009.
  5. Xuyên Nhân (Chuan Ren) «Sự thật lịch sử về cuộc chiến bao vây Trường Xuân», Nhìn Trung Quốc, ngày 1/4/2012.
  6. Trương Chính Long (Zhang Zhenglong): «Tuyết trắng máu đỏ», Nhà xuất bản Thiên Địa Đồ Thư (Hồng Kông), năm 2002.
  7. Diệp Quan Tinh (Ye Guanqing): «Từ ba năm Đại nhảy vọt nhìn bộ mặt ma quỷ của ĐCSTQ», Epochtimes ngày 11/1/2016.
Xem thêm:

Báo Nga: Đặt tên lửa tại Biển Đông, Trung Quốc chống ai?

VietTimes 

Các tin tức về việc Trung Quốc hoàn thành nhiều công trình xây dựng để triển khai tên lửa đất đối không trên một số hòn đảo xây dựng phi pháp thuộc quần đảo Trường Sa ở Biển Đông, được các chính trị gia, báo chí và chuyên gia thảo luận rộng rãi mấy ngày nay, đặc biệt là tại khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
Bao Nga: Dat ten lua tai Bien Dong, Trung Quoc chong ai? - Anh 1
Tên lửa phòng không tầm xa HQ-9 của Trung Quốc
Thông tin trên được Reuters phát đi từ Washington đã lan truyền đến mọi nơi. Dường như trên các đảo nhân tạo, được mở rộng bồi lấp, xây dựng trái phép từ các rạn san hô do Trung Quốc chiếm giữ, đã được bố trí khoảng hai chục nhà chứa tên lửa. Toàn bộ hệ thống dường như được thiết lập trở thành "chiếc ô" bảo vệ các hòn đảo xây dựng phi pháp, mà Trung Quốc tự cho là của mình, khỏi bị tấn công.
Vậy Trung Quốc phòng thủ trước đối thủ nào? Không nghe thấy trả lời cho câu hỏi này từ phía Bắc Kinh, mặc dù thông cáo chính thức của chính quyền Trung Quốc về những hành động gần đây của Mỹ ở Biển Đông đều cho thấy chính Mỹ là kẻ thù là số 1 của Trung Quốc trong vùng này.
Các cơ quan tình báo Mỹ cho rằng những tên lửa này không thể đe dọa sức mạnh quân sự của Mỹ. Cả ông Chas Freeman, một trong những chuyên gia Mỹ về vấn đề Trung Quốc, cũng nêu ra ý kiến theo nghĩa là Mỹ sẽ không thách thức tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc đối với các đảo. Nếu cần thiết, ông nói hãy dành việc đó cho người Philippines, Malaysia… thực hiện. Có nghĩa là người Mỹ muốn quay hướng các mũi tên về phía bất cứ quốc gia nào trong Đông Nam Á. Hãy để họ tự tranh đấu với Trung Quốc vì các hòn đảo.
Tại thủ đô các nước ASEAN, người ta quan tâm đến việc xây dựng các cơ sở quân sự trên các đảo bị chiếm đóng trái phép bởi Trung Quốc. Nhiều lần, kể cả trong những ngày diễn ra Hội nghị Bộ trưởng ASEAN tại Philippines, các nước đều bày tỏ mong muốn Trung Quốc dừng lại việc tiến hành hoạt động quân sự trên các đảo nhân tạo xây dựng phi pháp.
Bao Nga: Dat ten lua tai Bien Dong, Trung Quoc chong ai? - Anh 2
Đá Chữ Thập ở quần đảo Trường Sa của Việt Nam bị Trung Quốc chiếm đóng phi pháp, xây dựng thành đảo nhân tạo trái phép với đường băng, nhà chứa máy bay và các công trình quân sự kiên cố và nay có thể sẽ triển khai tên lửa phòng không HQ-9
Theo tuyên bố mới nhất của Ngoại trưởng Philippines Perfecto Yasay, lãnh đạo của nước này coi việc tiến hành các cuộc tranh chấp với Trung Quốc là vô nghĩa, đặc biệt là việc dẫn đến xung đột quân sự.
Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh cũng nhắc lại những thỏa thuận trước đây của các bên tranh chấp chủ quyền sở hữu các đảo ở Biển Đông, chỉ sử dụng các biện pháp hòa bình và ngoại giao để giải quyết mọi quan điểm khác biệt. Điều tương tự cũng đã được các nhà lãnh đạo hàng đầu của Việt Nam và Trung Quốc nêu ra trong chuyến thăm Bắc Kinh của Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng vào tháng trước.
Theo tờ báo Nga, nhân dân các nước Đông Nam Á không muốn chiến tranh với Trung Quốc, và họ đã hành động đúng. Báo Nga nhớ lại cuộc chiến tranh biên giới Việt -Trung năm 1979. Trong thực tế, bên cạnh chiến thắng của Việt Nam, là sự đau khổ và mất mát về con người, nền kinh tế bị hủy hoại, và mối quan hệ ổn định trong khu vực bị phá hoại.
Bộ trưởng Ngoại giao Philippines cũng cho rằng, các nước ASEAN hy vọng rằng Trung Quốc và Mỹ sẽ đảm bảo hòa bình và ổn định trong khu vực. Cuộc xung đột quân sự giữa hai siêu cường không đem lại lợi ích cho các dân tộc Đông Nam Á.
Hãng thông tấn Nga đặt câu hỏi: Vậy thì tên lửa Trung Quốc bố trí tại quần đảo Trường Sa là để chống lại ai?
Theo Sputnik
An Công -

Sự giàu lên của các đại gia làm “nghèo đi” đất nước

Các tỉ phú Việt Nam. 

Tường Vân

Đất đai là ổ tham nhũng lớn nhất Việt Nam khi nhà nước không có thiết chế kiểm soát và để thị trường bất động sản rơi vào tay các đại gia. Nó cũng là “quả bơm nợ” của nền kinh tế, vì tình trạng cho vay bất động sản quá nhiều làm cho các ngân hàng phải ôm những khoản nợ xấu lớn. Và “giới siêu giàu ngày càng đông – nợ công Việt Nam ngày càng lớn” đó là khẳng định của nhà nghiên cứu cao cấp tại Bộ Công Thương ông Phạm Tất Thắng.

Đất đai là ổ tham nhũng lớn nhất Việt Nam khi nhà nước không có thiết chế kiểm soát và để thị trường bất động sản rơi vào tay các đại gia.

Tỷ phú Việt Nam & Tỷ phú thế giới: “Hai thái cực” làm giàu

Người Do Thái sống rải rác tại nhiều quốc gia khác nhau, nhưng chỉ có Israel là quốc gia Do Thái duy nhất trên thế giới. Đất nước Israel tuy nhỏ, nhưng lại là cái nôi của vô số những công nghệ, phát minh mới nhất với chất lượng vô cùng vượt trội. Các tỷ phú thế giới hầu như là người Do Thái, riêng tại Mỹ tỷ phú là người Do Thái chiếm 48% trong tổng số các tỷ phú. Những vị tỷ phú này có những phát minh sáng chế phục vụ không chỉ cho quốc gia của họ mà còn phục vụ cho cả thế giới.

Điển hình như tỷ phú Bill Gates, có bản quyền có sáng chế và phần mềm Microsoft là một đóng góp rất quan trọng cho tiến bộ của xã hội. Còn Elon Musk, với ô tô Tesla và với nhiều dự án khác như SolarCity cũng có những đóng góp rất là quan trọng. Một nhân vật không thể không nhắc đến đó là tỷ phú Mark Zuckerberg với phát minh Facebook, đóng góp này đã giúp cho hàng tỷ người trên thế giới chia sẽ thông tin, gởi gắm thông điệp cho nhau 1 cách nhanh nhất. Đây là một sự đóng góp sáng tạo và có ý nghĩa quan trọng trong lĩnh vực công nghệ.

Năm 2016 được đánh giá là xuất hiện nhiều tỷ phú nhất. Trong danh sách 10 người giàu nhất sàn chứng khoán, mới được công bố có đến một nữa là tỷ phú bất động sản. Những vị tỷ phú này đã không làm giàu nhờ sản xuất và kinh doanh hợp pháp, mà dựa trên tham nhũng, trốn thuế và những hoạt động bất hợp pháp. Họ không đóng góp nhiều cho nền kinh tế, họ cũng không có đóng góp gì vào công nghệ, “họ không có bằng sáng chế, phát minh”, và năng lực cạnh tranh quốc tế của họ “rất hạn chế, thậm chí có thể gây bất ổn về lâu dài. Nếu như những tỷ phú Việt làm giàu theo cách thức của người Do Thái thì nền kinh tế Việt Nam sẽ vượt xa Mỹ.

Kinh tế gia Lê Đăng Doanh cũng cho rằng: “họ là sản phẩm của thể chế hiện hành, của chủ nghĩa tư bản hoang dã”, khác hẳn với Bill Gates hay Elon Musk.

Mừng hay lo về việc xuất hiện nhiều tỷ phú bất động sản Việt Nam

Theo báo cáo Thịnh vượng 2016 (Wealth Report) của Night Frank, hiện Việt Nam có hơn 12.000 tỷ phú đô la tăng hơn 350% trong 1 thập kỷ qua. Riêng trong năm 2015, Việt Nam có 168 người siêu giàu có tài sản từ 30 triệu USD trở lên. Giới siêu giàu ở Việt Nam được dự báo là sẽ tăng 140%, lên tới hơn 400 người trong thập niên tới.

Tuy nhiên, nhiều đại gia trong số này đã không làm giàu nhờ sản xuất và kinh doanh hợp pháp, mà dựa trên việc mua chính sách, quan hệ thân hữu, trốn thuế và những hoạt động bất hợp pháp. Điển hình như những đại gia: Trịnh Văn Quyết, Lê Phước Vũ, Dương Công Minh, Phạm Nhật Vượng, Vũ Văn Tiền, Vũ Quang Hội hay Lương Trí Thìn…

Chuyên gia kinh tế Lê Đăng Doanh cũng nhận định tin về các tỷ phú chưa hẳn tin tốt lành cho nền kinh tế: “Điều đáng ngại nhất là họ ăn chênh lệch giá, họ giàu lên một cách rất nhanh chóng mà họ không có sáng kiến, phát minh, không có đóng góp gì cho sự phát triển của lực lượng sản xuất cả.”

Lách thuế cực kỳ gian xảo

Dự án Thép Cà Ná của ông chủ tập đoàn Hoa Sen đại gia Lê Phước Vũ đã minh chứng cho điều này. Ngành luyện Gang Thép là một ngành công nghiệp gây ô nhiễm, tổn hại nhiều tới hệ sinh thái và sức khỏe cộng đồng. Với một Formosa chưa tiên liệu được hậu quả môi trường khiến cả Miền Trung và nhân dân cả nước gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.

Nay đến dự án thép Cà Ná tại tỉnh Ninh Thuận, mặc dù vấp phỉ sự phản đối quyết liệt của dư luận trong cả nước nhưng chính quyền nơi đây vẫn thông qua dự án và ưu ái rất nhiều. Ông Lê Phước Vũ từng lớn tiếng khẳng định: “Nếu dự án thép Hoa Sen Cà Ná gây ô nhiễm môi trường, sẽ đóng cửa nhà máy và giao toàn bộ tài sản cho Nhà nước; không xả thải một giọt nào ra biển”. Không hiểu ông Vũ căn cứ vào đâu mà tuyên bố mạnh miệng như thế? Trong khi máy móc ông sử dụng là của Trung Quốc, công nghệ làm thép thì lạc hậu không thua gì Formosa đang sử dụng.

Mới đây, tại dự án này ông Vũ đã tách biệt thành 3 công ty, với 3 pháp nhân khác nhau. Chỉ động thái nhỏ này thì ông Vũ thu về khoản tiền “khủng” từ việc cho thuê đất trong 70 năm của dự án lẽ ra phải đóng vào ngân sách nhà nước. Chưa gì ông Vũ đã “lồi đuôi cáo” liệu lời hứa của ông về việc bảo vệ môi trường có giá trị hay không?

Kinh doanh thiếu đạo đức như thế, nếu xảy ra sự cố thì ông có khắc phục hậu quả hay không? Hay lại xin đi nước ngoài chữa bệnh? Nghịch lý thay, ông chủ Hoa Sen thì ngày càng giàu sụ nhờ “chiêu trò” lách tiền thuê đất, người dân nơi đây phải đối mặt thảm họa môi trường của Fomosa thứ 2 đang sắp xảy ra.

Ông chủ Hoa Sen thì ngày càng giàu sụ nhờ chiêu trò lách tiền thuê đất, người dân nơi đây phải đối mặt thảm họa môi trường của Fomosa thứ 2

Tham nhũng “chính sách”

Không những thế, những tỷ phú BĐS tạo mối quan hệ với giới quyền lực bằng cách chia sẻ địa tô như: chênh lệch giá đất, khai thác khoán sản, phá rừng. Họ và nhóm lợi ích xem hệ thống chính quyền như “công cụ” làm lợi cho họ, điều đó gây thiệt hại cho cộng đồng, quốc gia.

Điển hình vụ cao ốc 50 tầng tại Giảng Võ của các tập đoàn: Vingroup, T&T, và Tân Hoàng Minh. Được xem là ví dụ cho trường họp “tham nhũng chính sách”.

Trong khi báo chí trong nước gần như “lãng quên” vụ này thì Facebooker là Nguyễn Anh Tuấn nhà hoạt động xã hội Đà Nẵng đã đi tìm hiểu thông tin. Việc thâu tóm khu đất vàng với giá rẻ của các tập đoàn này là sự mất mát không gian công cộng mà còn làm thiệt hại cho nền kinh tế. Ban đầu khu đất vàng 50 Giảng Võ được quy hoạch làm triển lãm, không thu hút nhà đầu tư. Các tập đoàn Vingroup, T&T, và Tân Hoàng Minh mua với giá chỉ 21,5 triệu đồng/m2. Sau một thời gian chính quyền Hà Nội có chính sách quy hoạch xây chung cư cao cấp, và giá thị trường lúc này là khoản 200–300 triệu đồng/m2.

Như vậy để giành lấy khu đất này, họ đã tung tin giả, làm lũng đoạn thị trường, mua được chính sách làm lợi cho mình. Trong khi người dân phải bỏ ra chi phí rất cao để sở hữu nhà ở khu này.

Quan hệ thân hữu

Những doanh nghiệp bình thường khó mà có thể tiếp cận được chính sách quy hoạch đất đai. Mà chỉ những DN BĐS lớn có “quan hệ thân hữu” mới tiếp cận được. Họ khai thác triệt để mối quan hệ này bằng cách: Họ nhờ giới quan chức thu hồi đất giá thấp, rồi bán lại cho khách hàng giá cao gấp mấy trăm lần, nhờ vậy mà họ trở thành những triệu phú, tỷ phú rất nhanh trong lĩnh vực này.

Phạm Chi Lan nói: “Cái “được” của ngành bất động sản đi kèm cái “mất” của hàng ngàn người dân bị mất sinh kế, tạo nên nỗi bức xúc lớn cho xã hội.”

Vụ sân golf trong sân bay Tân Sơn Nhất của đại gia Dương Công Minh là minh chứng khác. Sân golf này chỉ phục vụ giải trí không đóng góp gì vào sản xuất, cũng như công nghệ, mà gây ra sự bất ổn cho nền kinh tế. Mặt cho máy bay không có chỗ đỗ, sân bay ùn tắc vì quá tải, sân golf của đại gia này vẫn nằm hiên ngang uy hiếp an toàn bay và tính mạng người dân thành phố. Bất chấp lời kêu gọi giao lại đất mở rộng sân bay của cử tri va người dân thành phố, nhưng sân golf của ông vẩn thản nhiên nằm đấy như đang thách thức dư luận và chính quyền sở tại. Trên thế giới xưa nay chưa có tiền lệ như thế này.

Sở dĩ, ông Minh bất chấp dư luận phản đối, bất tuân quy định pháp luật là do có sự hậu thuẫn từ phía quân đội. Nhóm lợi ích thật khổng lồ, nếu đất nước tồn tại những nhóm lợi ích như thế này, liệu nên kinh tế có phát triển hay không?

Gây bất ổn cho xã hội

Theo báo cáo của Bộ Tài Nguyên môi trường năm 2014 có tới 3.300 đơn thư tố cáo khiếu nại, tranh chấp đất đai chiếm hơn 97% trong tổng số đơn tố cáo. Năm 2015 có tới 64% khiếu nại tố cáo. Việc khiếu nại tranh chấp đất đai, chiếm tỷ lệ cao và có chiều hướng phức tạp, gây mất trật tự an toàn xã hội tạo ra dư luận tiêu cực trong xã hội và nhân dân. Điều này gây tốn kém tiền bạc, thời gian khi người dân phải khiếu kiện đòi quyền lợi chính đáng.

Cụ thể vụ dân khiếu nại tại dự án Khu đô thị du lịch sinh thái FLC Sầm Sơn tại thôn Hồng Thắng (xã Quảng Cư thị xã Sầm Sơn, tỉnh Thanh Hóa của tập đoàn FLC – ông Trịnh Văn Quyết đền bù giá đất không thỏa đáng, giá đất rẻ như “mớ rau, con cá”. 28 hộ dân sẽ phải dời đi, dành 20ha đất cho FLC thực hiện dự án này tiền đền bù GPMB 1,2 triệu đồng/m2, mua đất làm nhà mới 2,5 triệu đồng/m2.

Không chỉ tàn phá rừng phòng hộ, FLC còn cướp đất dân, ngang nhiên ngăn đường, cấm biển không cho người dân đi lại và đánh bắt cá, đẩy người dân vào bước đường cùng. Quá bức xúc, Ông Ngô Hữu Dương (thôn Hồng Thắng, Quảng Cư) nói: “Chúng tôi đã chấp nhận nhường cho FLC rất nhiều, từ đồng ruộng, bãi tôm, bãi biển, rừng phòng hộ, nay chỉ còn cái nhà để ở FLC cũng muốn lấy nốt làm biệt thự. Sao chính quyền lại có thể đứng ra lấy đất của dân với giá rẻ mạt giao cho doanh nghiệp thế được?”.

Theo các thông báo của UBND thị xã Sầm Sơn, hộ gia đình ở vị trí 1 đường Thanh Niên sẽ được đền bù với giá 2,5 triệu đồng/m2; vị trí 2, 3 chỉ có từ 1,2-1,4 triệu đồng/m2. Thực tế, giá thị trường đang giao dịch ở khu vực này, vị trí 1 có giá từ 40 -50 triệu đồng/m2.

FLC không thể hung hăng ngang ngược nếu không có sự hậu thuẫn của chính quyền Thanh Hóa. Nghe đâu giữa Trịnh Văn Quyết và Bí thư Thanh Hóa Trịnh Văn Chiến có mối “giao tình” thâm sâu, đến nỗi ông này còn chỉ đạo Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hoá chi tiền ngân sách thu hồi đất cho FLC của Quyết nhanh chóng lấy được đất. Lẽ ra việc đền bù GPMB là của doanh nghiệp và người dân, nhưng ông Chiến đã dùng quyền lực của mình để đẩy nhanh tiến độ. Liệu chăng đây là điển hình cho mối quan hệ thân hữu của giới kinh doanh? Có hay không những phong bì “lót tay” không hề nhỏ để ông Quyết sai khiến cả chính quyền Thanh Hóa?

Trong khi người dân nghèo Thanh Hóa đang rơi nước mắt thì ông Trịnh Văn Chiến – Bí thư tỉnh ủy – Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Thanh Hóa và Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết vẫn tươi cười sau mỗi dự án được thi công.

Bị ép giá đền bù, người dân phải chịu cảnh mất nhà mất đất, vào khu tái định cư thì phải mua đất với giá cao. Phải chăng số tiền chêch lệch đó di vào túi của ông chủ FLC Trịnh Văn Quyết và nhóm lợi ích?

Để khép lại bài viết, xin trích dẫn khẳng định của ông Phạm Tất Thắng, Cố vấn Cấp cao Viện Nghiên cứu Thương mại (Bộ Công Thương): “Sự tăng vọt về số người siêu giàu của Việt Nam lại tỷ lệ nghịch với sự tăng trưởng GDP của đất nước. Nhiều tỷ phú USD nhưng lại không có nhiều người giàu lên nhờ sản xuất hàng hóa có phẩm chất cao, tạo thêm việc làm đóng góp vào GDP hoặc tham gia vào phát triển bền vững. Chính điều này làm cho nợ công tăng cao”.

Giới siêu giàu ngày càng đông, nợ công Việt Nam ngày càng lớn. “Điều này chứng tỏ sự giàu lên của đa số “đại gia” lại làm nghèo đi đất nước.” – ông Thắng kết luận.

Tường Vân

Nguồn BlueVN (tiphu)

Bản chất Trung đảng và Việt đảng qua Hiến pháp khác nhau ra sao?

Nhân đọc bài báo của ông Cao Khải về Hiến pháp Trung Quốc 1982 có sửa đổi, tôi xin bàn thêm đôi lời và nhân tiện so sánh với Hiến pháp Việt Nam 2013.


1.

Ông Cao Khải nguyên chủ nhiệm Phòng nghiên cứu thuộc Ủy ban công tác pháp chế Quốc hội Trung Quốc viết trên Tạp chí Viêm Hoàng Xuân Thu[1] số 8 năm 2011. Bài viết phê phán HP trước 82 và ca tụng sự tiến bộ của Hiến pháp 1982 (Nguồn: http://blog.sina.com.cn/ )

Ông Cao Khải viết “Hiến pháp cũ trước 1982 đã viết “Nước CHND Trung Hoa do Đảng Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo” - điều này về tình cảm là hợp với tâm nguyện của chúng ta. Nhưng nếu suy nghĩ về câu chữ và lý luận thì cách viết đó thể hiện sự thô bạo và gò ép, nhưng ai cũng chẳng muốn (chẳng dám) nói ra”.

Ông Cao Khải nói “hợp với tâm nguyện của chúng ta”, nhưng “chúng ta” là ai? Chúng ta là đảng viên hay nhân dân TQ?

Các ông cộng sản rất thích dùng kiểu nói này, “chúng ta” lẫn lộn mơ hồ giữa Đảng và Nhân dân, giữa tôi/chúng tôi và anh/các anh. Đây cũng là căn bệnh cố hữu của quan chức cộng sản khi phát ngôn công cộng không dám xưng “tôi”, nói về đối tượng bàn luận thì không dám nói “các anh, quí vị”.

Tuy nhiên ông Cao Khải đã nói đúng điều này: Nhưng nếu suy nghĩ về câu chữ và lý luận thì cách viết đó thể hiện sự thô bạo và gò ép, nhưng ai cũng chẳng muốn (chẳng dám) nói ra”.

Ông Cao Khải viết tiếp: “Đảng phải hoạt động trong phạm vi luật pháp nhà nước, không thể có mâu thuẫn với bất kỳ luật pháp nào của nhà nước, lại càng không được ra lệnh, chỉ huy nhà nước và nhân dân”

Và nhấn mạnh:

“Nếu để cho một tổ chức hoặc đoàn thể nào đó đứng cao hơn nhà nước thì quốc gia đó sẽ biến thành một nước phong kiến độc tài chuyên chế, thậm chí còn không bằng ngay cả các nước theo chế độ tư bản”.

2. Mấy điểm mới của HP 82

Hiến pháp Trung Quốc 1982, thường gọi Hiến pháp Bát Nhị, là Hiến pháp hiện hành có 4 sửa đổi bổ sung (tu chính 1988,1993, 1999, 2014)[2].

Sau đó chúng tôi đọc qua Hiến pháp Việt Nam 2013 và có đôi điều so sánh.

Lời nói đầu Hiến pháp Bát Nhị (nguyên tác là: Tự ngôn):

“Trung Quốc là một trong những quốc gia có lịch sử lâu đời nhất trên thế giới. Nhân dân các dân tộc Trung Quốc đã cùng nhau xây dựng nên một nền văn hoá huy hoàng, xán lạn, với truyền thống cách mạng quang vinh”.

Lời bàn: Ngay câu văn mở đầu HP, các nhà lập pháp TQ đã bộc lộ thói tự mãn tự kiêu Đại Hán.

Sau khi kể lể công lao của Đảng CSTQ, chủ nghĩa Mác Lê, chủ tịch Mao và Lý luận Đặng Tiểu Bình (bổ sung thêm năm 1999), Hiến pháp khẳng định:

“Dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, sự hướng dẫn của chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông, lý luận Đặng Tiểu Bình và thuyết “Ba đại diện”, nhân dân các dân tộc Trung Quốc sẽ tiếp tục tuân thủ chế độ dân chủ của nhân dân và theo con đường xã hội chủ nghĩa, tiếp tục hoàn thiện thể chế xã hội chủ nghĩa (…) từng bước biến Trung quốc thành một nước xã hội chủ nghĩa có nền văn hóa và dân chủ bậc cao”.

Câu văn trên khôn khéo ở chỗ đặt “Nhân dân các dân tộc Trung Quốc” làm chủ ngữ, “Đảng” chỉ đóng vai trò trạng ngữ. Câu văn đã mềm hóa vai trò lãnh đạo của Đảng. Điều sửa đổi này cho thấy họ tự hào đất chữ nghĩa và giỏi ngữ pháp hơn các đồng chí đồng nhiệm ở Việt Nam.

Điều này giải thich vì sao vừa qua ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký kết với Tổng Tập sẽ đưa một đội cán bộ cao cấp sang bồi dưỡng chuyên môn (học nghề) ở Trung Quốc.

Trung cộng chấp nhận “đa đảng” nhưng khẳng định vai trò lãnh đạo của Trung cộng:

“Hệ thống hợp tác đa đảng và tham vấn chính trị do Đảng Cộng sản Trung Quốc lãnh đạo sẽ tồn tại và phát triển ở Trung Quốc trong một thời gian dài sắp tới”[3]. (Bản tu chính năm 1993 thêm câu này để kết thúc đoạn mười của Lời nói đầu).

Lại thêm một điểm cộng so với Việt đảng.

Hiến pháp TQ nói “Đảng…tồn tại trong một thời gian dài sắp tới”!

- Nói như thế là tạm chấp nhận được, Trung cộng cao tay đấy chứ. Bởi vì các nước đồng văn như TQ, VN, Nhật, Triều Tiên đều biết “Vạn tuế/muôn năm” mang nghĩa “vĩnh viễn”, theo nghĩa cổ, mà không theo nghĩa đen là con số tròn, chính xác 10 000 (10 nghìn) năm. Vạn tuế/muôn năm chỉ dành cho ĐẤT NƯỚC.

Người có học thức trên thế giới, ai cũng biết chẳng có tổ chức nào do con người tạo ra có thể tồn tại vĩnh viễn.

Trung cộng khôn ngoan. Họ tránh lối xưng tụng kiểu phong kiến kệch cỡm và trắng trợn như “vạn tuế” (Hán ngữ) tương tự ”muôn năm” (tiếng Nôm).

Ở Việt Nam, Hiến pháp 2013 thì sao:

Các nhà lập pháp Việt Nam viết Điều 4 huỵch toẹt và “thô bạo” (theo ý ông Cao Khải):

Điều 4

1.Đảng Cộng sản Việt Nam – đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.

Ngoài ra khắp Việt Nam, hàng vạn khẩu hiệu “Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm”dán khắp cơ quan, phố phường đến thôn cùng xóm vắng như một phép doping tiểu xảo.

Tuy nhiên, hai Hiến pháp TQ và VN vẫn giống nhau bản chất: Không có luật điều nào về hoạt động của Đảng. Có nghĩa, Đảng hoạt động tự tung tự tác. Việt Nam chỉ có một câu đơn giản, qua loa: “đảng viên và tổ chức đảng hoạt động trong pháp luật” (Luật nào?).

Về sở hữu ruộng đất: giống và khác

Trung Quốc: Điều 10. Chế độ đất đai

Đất đai ở thành phố thuộc sở hữu nhà nước.

Đất đai ở nông thôn, ngoại ô thành phố, ngoài do pháp luật quy định thuộc sở hữu nhà nước thì thuộc sở hữu tập thể, đất ở, đất phần trăm, diện tích đất đồi núi phần trăm đều thuộc sở hữu tập thể.

Việt Nam: Điều 53

Đất đai, tài nguyên nước, tài nguyên khoáng sản, nguồn lợi ở vùng biển, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý.

NHẬN XÉT

Như vậy, TQ công nhận có hai chế độ sở hữu đất đai: nhà nước và tập thể.

Việt Nam chỉ một chế độ sở hữu đất đai là “toàn dân”. Về câu chữ người TQ nói rõ ràng cụ thể hơn, còn VN khoái chơi chữ “sở hữu toàn dân” nghe rất kêu mà điêu trá coi thường thiên hạ ngu đần.

KẾT

Mới chỉ so sánh mấy điều cơ bản, đã thấy Hiến pháp TQ cao tay hơn Hiến pháp VN.

Tuy nhiên điều cơ bản nhất vẫn là: tinh thần thực hành Hiến pháp, trung thành với Hiến pháp ở hai nước ra sao?

Chúng ta đều biết, Hiến pháp chỉ là bình phong cho các chế độ độc tài đảng trị. Họ sẵn sàng và thường xuyên ra các nghị định, chỉ đạo công tác vi hiến, xâm phạm quyền lợi CÔNG DÂN như cơm bữa, bất chấp Hiến pháp.

Phùng Hoài Ngọc

__________

Chú thích:

[1]. “Viêm Hoàng xuân thu”: Lịch sử Viêm hoàng đế. “Xuân thu” nghĩa là “lịch sử” (nghĩa cổ trong văn sách). Theo truyền thuyết, Viêm đế là nhà vua thần thoại đầu tiên lập ra Trung quốc.

[2] Bản tiếng Việt:



[3]. Bản tu chính 2004:

Nguyên bản tiếng Trung

中国共产党领导的多党合作和政治协商制度将长期存在和发展。

Trung Quốc Cộng Sản Đảng lãnh đạo đích đa đảng hợp tác hoà chính trị hiệp thương chế độ tương trường kỳ tồn tại hoà phát triển.

(Chế độ hợp tác đa đảng và chính trị hiệp thương dưới sự lãnh đạo của Trung cộng sẽ tồn tại thời gian lâu dài và phát triển- PHN dịch).

Nguyên bản tiếng Anh:

At the end of the tenth paragraph of the Preamble, add “The system of multi-party cooperation and political consultation led by the Communist Party of China will exist and develop in China for a long time to come”.

(Bauxitevn)

RẤT VUI...ÔNG NGHỊ PHƯỚC LẬT "CÁI CHĂN" QUỐC HỘI...

chattt-luong-nghi-si

A- Nhìn qua vài ngôi sao đắc cử Quốc Hội

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV (2016-2021) Trịnh Xuân Thanh, Cử nhân Quy Hoạch Kiến Trúc, đào tẩu bị truy nã toàn cầu.

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XII, XIII, XIV Nguyễn Thị Nguyệt Hường, Thạc Sĩ Quản Trị Kinh Doanh, hoàn tất thủ tục để gia đình trở thành công dân nước khác để đem gia tài kếch sù bỏ Việt Nam chạy ra nước khác.

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIV Trần Thị Vĩnh Nghi, Cử Nhân Xã Hội Học, bị kỹ luật vì trốn học, nhờ người học hộ, nhờ người điểm danh hộ – và tất nhiên khó thể không có việc cực kỳ bình thường trong giới lãnh đạo ở các cơ quan địa phương Việt Nam xưa nay là nhờ thi hộ.

Qua báo chí, độc giả biết tin Đại Biểu Quốc Hội Khóa XIII (2011-2016) Châu Thị Thu Nga, Tiến Sĩ Quản Trị Kinh Doanh, đang bị cáo buộc lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

B- Nhìn qua vài ngôi sao chuẫn bị sẵn cho Quốc Hội

Nếu không được phanh phui, nhân vật Vũ Minh Hoàng 26 tuổi có 2 bằng thạc sĩ, sắp lấy thêm 1 bằng tiến sĩ, đã có danh phận Vụ Phó Vụ Kinh Tế Ban Chỉ Đạo Tây Nam Bộ và Phó Giám Đốc Trung Tâm Xúc Tiến Đầu Tư -Thương Mại-Hội Chợ Triển lãm Cần Thơ, ắt sẽ được Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam giới thiệu để trở thành Nghị sĩ Quốc Hội Khóa XV (2021-2026) để Việt Nam có niềm tự hào có nghị sĩ “trẻ”, trình độ “tiến sĩ”, vào Quốc Hội cơ cấu làm lãnh đạo một ủy ban của Quốc Hội hoặc lãnh đạo một Bộ trong chính phủ.

C- Vài lời phân bua

Là người ít nói, với tâm niệm và phong cách từ lúc học tiểu học đến nay là

a) Chỉ tiếu lâm lành mạnh và chỉ khi ở giữa người thân và trước lớp hay với học trò thân thiết trung thành, chứ không bao giờ phí lời để nói tạp nham bỡn cợt với đám đông không xứng tầm với mình; tuyệt đối không bao giờ để mồm miệng mình thốt lên bất kỳ lời nói nào về những chủ đề dung tục dâm dật dâm ô dâm tình dâm đãng dâm dục vốn hay có trên miệng lưỡi đàn ông bất kể quốc tịch trên thế gian này kể cả Donald Trump;

b) Luôn xem năng khiếu tiếu lâm là chiêu thức tuyệt diệu giúp giảng dạy tiếng Anh tuyệt đối thành công và thuyết trình tuyệt vời sinh động, chỉ nhằm một mục đích duy nhất: thể hiện “an excellent sense of humour” của hùng biện và sự lành mạnh;

c) Không bao giờ trong đám đông tại tiệc tùng hay hội nghị mà lại nói chuyện với những người Việt Nam nào không phải người thân quen hoặc không phải học trò thân thiết trung thành; và chỉ phát biểu tức thuyết trình trước đám đông hay khi giảng dạy tại giảng đường, lớp học;

d) Đối với cá nhân “người lạ”: chỉ trò chuyện với người dân nào cần đến sự giúp đỡ của tôi với tư cách nghị sĩ hoặc nhà tư vấn hoặc nhà giáo tiếng Anh, hoặc khi trả lời phỏng vấn “cao cấp”; và

e) Đối với cá nhân “đồng nghiệp” trong bất kỳ môi trường nào từ nơi giảng dạy đến nơi làm việc hay cộng đồng doanh giới kể cả Quốc Hội: chỉ trò chuyện với những “đồng nghiệp” nào tôi kính trọng mà số lượng có thể đếm đủ trên hai bàn tay đủ ngón.

D- Vào trọng tâm

Vì vậy, suốt nhiệm kỳ Quốc Hội Khóa XIII tại Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Thành phố Hồ Chí Minh tôi chỉ mở miệng trả lời (vì lịch sự) mỗi khi được hỏi (dù người hỏi là các vị trong Bộ Chính Trị như các nghị sĩ Trương Tấn Sang và Lê Thanh Hải), còn ở Nghị Trường tôi cũng chỉ trò chuyện với dăm ba vị mà thôi – tất nhiên với điều kiện tiên quyết là: các vị ấy phải là người trước đây đã bắt chuyện với tôi trước. Ngay tại các buổi tiệc tùng với các cơ quan trung ương mà mỗi buổi chiêu đãi có hàng trăm thực khách, tôi cũng vẫn luôn luôn lắng nghe, nhận xét, và đánh giá thiên hạ quanh mình, chứ không chủ động tham gia tán chuyện.

Cũng nhờ vậy, tôi quan sát nhiều hơn trong hầu hết thời gian 5 năm làm nghị sĩ, và có thể khẳng định một cách không định kiến hay thành kiến rằng: trình độ tư duy chính trị và trị chính của nhiều nghị sĩ Việt Nam quả rất đáng quan ngại.

Khi dự tiệc do VCCI tại Hà Nội tổ chức khoản đãi các nghị sĩ là doanh nhân, nhân kỳ họp thứ 11 của Quốc Hội Khóa XIII tháng 3 năm 2016, tôi ngồi chung bàn với các nghị sĩ trong đó có các nghị sĩ Nguyễn Hồng Sơn và Nguyễn Văn Cảnh. Qua lời Nghị sĩ Nguyễn Hồng Sơn (Đoàn Hà Nội), tôi mới biết Nghị sĩ Nguyễn Văn Cảnh (Đoàn Bình Định), 40 tuổi, Thạc sĩ Kinh tế, là nhân vật tiến rất nhanh tiến rất mạnh khi trở thành Ủy Viên Thường Trực Ủy Ban Khoa Học, Công Nghệ và Môi Trường của Quốc Hội.

Tất nhiên, như đã nói ở trên, tôi hoàn toàn không tham gia trò chuyện với các vị cùng bàn. Việc Nghị sĩ Cảnh “tuổi trẻ” thì đã rõ, song “tài cao” thì hoàn toàn không rõ. Lúc các nghị sĩ khác nói chuyện phiếm về “khoa học-công nghệ”, Nghị sĩ Cảnh đã làm tôi ngạc nhiên khi thốt lên rằng cách hay nhất để kêu gọi kiều bào hải ngoại đầu tư vào Việt Nam và chuyển giao công nghệ cho Việt Nam là Nhà Nước hãy ưu ái cấp nhà cấp đất cho họ.

Tôi hy vọng Nghị sĩ Nguyễn Văn Cảnh nói thế vì ngây thơ, thành thật, chân chất, bụng dạ để ngoài, vì ngay cả đứa bé trung học vẫn có thể nêu lên rằng (a) Việt Nam cụ thể cần cái công nghệ gì cho công nghiệp nào mà dám bảo cái công nghệ ấy bằng giá trị một ngôi nhà, (b) cái công nghệ ấy nếu do Việt Kiều làm chủ nhân thì vì sao nước ngoài không quan tâm mua và vì sao chỉ vì một căn nhà do Nhà Nước cấp cho họ mà họ đồng ý “chuyển giao công nghệ” cho Nhà Nước, (c) nếu họ muốn tặng cái công nghệ quý báu ấy để lấy “Dinh Độc Lập” kèm Thảo Cầm Viên và Chợ Bến Thành thì Nhà Nước có chịu không, (d) Nhà Nước định muốn được tặng quyền sở hữu chỉ 1 công nghệ hay 1001 công nghệ và có đủ đất đai nhà cửa để trao đổi lấy 1001 công nghệ hay không, và (e) sao Nhà Nước không mua công nghệ của bất kỳ ai mà cứ phải vuốt ve dụ dỗ kiều bào bằng cách di dời đền bù giải tỏa đẩy công dân lũ lượt đi chỗ khác nhường đất cho kiều bào như thế?

Oái oăm thay, ngay cả cái đức tính cực kỳ quý báu dễ thương của ngây thơ, thành thật, chân chất, bụng dạ để ngoài, lại không được phép tồn tại nơi một người làm chính trị (làm nghị sĩ là làm chính trị); đã vậy một quan chức cấp cao (nghị sĩ chuyên trách, phụ trách một Ủy ban của Quốc Hội) mà quyền lợi cùng lương bổng tương đương Thứ Trưởng, lại về lĩnh vực “khoa học – công nghệ” mà lại ngây thơ như thế thì bảo đảm nền khoa học – công nghệ của Việt Nam khó thể phát triển được.

Điều may mắn là Nghị sĩ Nguyễn Văn Cảnh còn trẻ, tốt bụng, còn nhiều thời gian để học tập, rèn luyện, bổ sung kiến thức, nâng cao trình độ, để tiếp tục làm nghị sĩ nhiều nhiệm kỳ tiếp theo; trong khi các vị “nghị sĩ” như (a) Nguyễn Thị Nguyệt Hường và Châu Thị Thu Nga lão luyện phát biểu cực kỳ tích cực tại nghị trường được báo chí tích cực tung hô hóa ra lại là phường mưu đồ phản quốc hại dân nên bị bãi miễn, (b) Trịnh Xuân Thanh thì đắc cử nhưng chưa kịp nhận thẻ nghị sĩ đã bôn đào bôi tro trát trấu vào mặt mũi chế độ, còn (c) Trần Thị Vĩnh Nghi ắt không tồn tại lâu nếu lại chứng nào tật nấy nhờ người điểm danh thay và nhấn nút thay tại Quốc Hội Khóa XIV này.

Điều khủng khiếp là nếu Trịnh Xuân Thanh đừng đi xe Lexus bảng số xanh, Nguyễn Thị Nguyệt Hường tiếp tục vơ vét vàng bạc đá quý nhưng đừng lén xin làm công dân nước khác, Châu Thị Thu Nga tiếp tục “huy động vốn” nhưng đừng hê lên các công trình địa ốc quá khổng lồ, và Trần Thị Vĩnh Nghi đừng làm xấu hổ thêm cái tổ chức chính trị Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh đã trở thành vô dụng trong đại cuộc xây dựng đất nước Việt Nam vĩ đại về kinh tế và học thuật vốn hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cái tổ chức ấy, thì không biết Quốc Hội Việt Nam có bị các vị anh hùng Tân Thủy Hử này khuynh đảo khuynh loát cho tanh banh tét bét thành rạp xiếc đã vậy còn sẽ được báo chí tập trung ghi chép lời vàng ngọc của các vị này do các vị được “cử tri” dồn phiếu cao khủng khiếp với sự tín nhiệm và giới thiệu đầy trách nhiệm của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam.

Những tầy huầy của Quốc Hội Khóa XIV (2016-2021) này sẽ giúp ích rất nhiều cho Quốc Hội Khóa XV (2021-2026) vì rằng kể từ nay

a) Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam phải hoàn toàn thay đổi cung cách làm việc với trách nhiệm thực sự bởi những chức sắc đàng hoàng thực sự có học thức thực sự khi xét duyệt hồ sơ ứng cử thực sự, trong thực sự “giới thiệu” người ứng cử;

b) Quốc Hội Khóa XIV thực thi việc giám sát chặt chẽ việc tổ chức bầu cử năm 2021 của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam ở tất cả các địa phương vì việc yên tâm phó thác hoàn toàn cho Mặt Trận ấy là điều hoàn toàn sai lầm;

c) Quốc Hội Khóa XIV thực thi việc cùng nhân dân giám định, giám sát tất cả các hồ sơ ứng cử và nhân thân thực sự – chứ không phải nhân thân trên hồ sơ lưu của tổ chức – của tất cả các ứng cử viên, thí dụ trên cơ sở đã là “thạc sĩ/tiến sĩ” mà không có nhiều bài viết phổ biến kiến thức cho xã hội, v.v., thì dứt khoát loại bỏ dù đó là đảng viên chức sắc tại cơ quan hành chính công quyền hay trong chính phủ đương nhiệm, cũng như giám sát cụ thể và chặt chẽ về gia sản, và thu thập ý kiến của nhiều nơi chứ không chỉ của cư dân một phường mà lãnh đạo phường ấy có thể bố trí người lạ vào khuynh loát khuynh đảo buổi tiếp xúc để cho ra kết quả không trung thực, v.v.

Làm chính trị thì bản thân phải luôn cố giữ mình chói lọi hào quang giá trị cao vời.

Làm chính trị mà do Đảng và tổ chức đẩy ra “làm” nên mới lộ mặt mấy đứa đi đến đâu là mất nhiều ngàn tỷ đến đó, thò tay tới đâu là hốt gom tiền của người dân nhẹ dạ tới đó, vô trường nào là nhờ học dùm điểm danh dùm thi dùm đến đó, và khi tiền gom nhiều quá rồi thì bỏ nước mà đi. Thành tích như thếmà tổ chức bất lực không chặn ngăn được ngay từ khi chưa trầm trọng. Tổ chức bất lực vì những con người chức trọng quyền cao trong tổ chức bất tài bất lực bất trung bất hiếu bất mục.

Bất kỳ việc gì cũng phải đòi hỏi có trình độ chuyên môn nghiệp vụ cao nhất. Vậy thì ai đã chọn giới thiệu những tên tội phạm làm tanh banh các tổng công ty Nhà Nước, những đứa con nít trong Đoàn Thanh Niên Cộng Sản vô dụng, những kẻ dối gian lừa đảo, và những người thơ ngây không những vào thế giới “làm chính trị” của nước nhà mà còn là ở vị trí lãnh đạo ngay tại cơ quan quyền lực nhất quốc gia là Quốc Hội? Đồng Bệnh Tương Lân chăng? Không trừng trị bọn “giới thiệu” ẩu, để đồng bọn của chúng chiếm ghế của các bậc cao minh vì nước vì dân vì chế độ thì chế độ mà không suy tàn mới là chuyện lạ!

Quốc thể Việt Nam bị xâm hại nghiêm trọng bởi bọn nghị sĩ không chút chất lượng như nêu ở trên mà các tổ chức của Đảng đã tự hào đẩy ra làm chính trị.

Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế, Nghị-sĩ Quốc-hội Khóa XIII

(Blog Hoàng Hữu Phước)