Phạm
Viết Đào.
Trên mạng đang xuất hiện một clip ghi lại nguyên văn buổi
lên lớp của Tướng Trương Giang Long, Phó Tổng Cục trưởng Tổng Cục chính trị Bộ
Công an tại Lễ khai giảng lớp chính trị cao cấp của Bộ Công an…
Những thông tin, điều mà ông Tướng CA này phát biểu trong
buổi lên lớp thực ra không mới, không có gì là bí mật nội bộ cả vì mọi người đều
biết. Những thông tin, luận điểm mà Tướng Long phát biểu đều có thể đọc thấy
lúc này lúc kia trong những loạt bài với chủ đề Chống diễn biến hòa bình được
các báo như Nhân Dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân…
Có điều ở các bài trên các tờ báo kia những bài viết đó đều
do các tác giả mang các học hàm học vị như GS-TS, viết báo ăn tiền, họ không phải
là loại u mê chính trị thì cũng là những con vẹt, không dám “ tự diễn biến” nhiều
người đọc không chấp…
Họ luôn phải viết theo chỉ thị, nghị quyết: Đảng bảo “con
hươu là ngựa” thì lập tức họ hùa vào
tung hô: kẻ nào bảo hươu là hươu là thế lực thù địch, là thế lực tự diễn biến,
đám rắp tâm lật đổ chế độ, lật đổ sự lãnh đạo của đảng…
Chăm chủ theo dõi ánh mắt của Tướng Long qua bài diễn
thuyết thấy ông tướng này bị “phơi nhiễm” nghề nghiệp nhiễm quá nặng. Đây là cuộc
thuyết trình với đồng nghiệp mà mắt ông lúc nào cũng đã vằn lên những tia nhìn dữ
tợn, săm soi, đầy sắc màu đặc trưng của ngành nghề trấn áp; một thứ “ánh mắt hình
viên đạn” khi nói về quan hệ giữa Việt Nam với một số quốc gia, với người dân
trong nước; trong đó có những quốc gia về phương diện nhà nước đã ký Tuyên bố chung
công nhận quan hệ giữa Việt Nam với họ là đối tác chiến lược, toàn diện…
Người ta vẫn thường nói: Bác sĩ nhìn đâu cũng thấy bệnh,
vi trùng… còn công an thì nhìn đâu cũng chỉ thấy kẻ thù, tội phạm, luôn cảm thấy
mình là đối tượng bị kẻ khác tìm cách hạ thủ, cướp, giết…Bài phát biểu của Tướng
Long là một minh chứng sinh động cho điều này.
Trở lại bài phát biểu của Tướng Long, tổng hợp lại đó là một
cách nhìn “vón cục”, cực đoan: Trung Quốc là kẻ thù nguy hiểm luôn tìm cách thôn
tính Việt Nam; Mỹ là kẻ xấu chơi luôn tìm cách lật đổ sự lãnh đạo của Đảng
CSVN-“ông bầu” của lực lượng CAND; Còn trong nước thì có rất đông, hàng trăm kẻ
được Trung Quốc và Mỹ cài vào đủ thành phần xã hôi để tìm cơ hội để tiếp tay
cho bên ngoài, nhóm lửa và gây bạo loạn lật đổ…
Tướng Long khéo léo viễn dẫn quan hệ ngoại giao Việt-Mỹ trong
những năm tháng gần đây để kết bài lên lớp: Muốn hóa giải, chống lại được mọi
thách thức của các thế lực thù trong giặc ngoài thì chỉ còn giải pháp duy mất:
Dựa vào đảng, chỉ có Đảng CSVN là lực lượng chính trị duy nhất đủ khả năng giúp
đất nước bảo vệ được độc lập tự chủ, không bị xâm lược, chống được Trung Quốc,
hóa giải được sự xấu chơi của Mỹ, trấn yểm được sự trở cờ của láng giềng…
Với cách nhìn và cách lý giải bài toán thế sự đất nước của
một tín đồ “vũ khí luận”, “công an luận”, “ đảng luận”…có thể nhồi sọ được thuộc
cấp, song những luận điểm như vậy liệu có sức thuyết phục, có khách quan, biện
chứng...
Để phản biện ý kiến của tường Long, xin lấy lại kết cục của
cuộc chiến tranh với Mỹ đề cùng đàm luận. Theo người viết bài này, Mỹ thất bại
trong cuộc chiến Việt Nam là do Chính phủ Mỹ thua nhân dân Mỹ chứ không phải
quân đội Mỹ thua quân đội Việt Cộng trên chiến trường…
Sở dĩ Chính phủ Mỹ nao núng, quân nhân Mỹ giảm sút sức
chiến đầu vì đa số người dân Mỹ không
tán thành ủng hộ việc Chính phủ Mỹ đưa quân đến Việt Nam. Hàng triệu người Mỹ
đã xuống đường phản đối chiến tranh, nhiều thanh niên Mỹ như Clinton đã từ chối
quân địch đi lính sang Việt Nam đánh nhau, hoặc phản chiến; Có nghệ sĩ Mỹ còn
sang Việt Nam hát để cố súy cho nhân dân Việt Nam…
Những giới được cho là học giả có trách nhiệm ở Việt Nam
phải hiểu đúng bản chất thắng-thua của cuộc chiến tranh với Mỹ, đừng ngộ nhận sức
mạnh của mình, đừng dồn toàn bộ công trạng cho Đảng; Trong khi chiến thắng của
cuộc chiến tranh này được trang trải bằng xương máu của hàng triệu thanh niên
trai trẻ và súng ống của Nga Xô-Trung Cộng…
Điều này cũng giống với hơn 20 cuộc chiến tranh mà Trung
Quốc đã thất bại khi đụng độ với quân dân Đại Việt; Ở đây trước hết phải kể để
công lao, tài cầm quân của những Lý Thường Kiệt, Trần Nhân Tông, Trần Hưng Đạo,
Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Quang Trung phải kể đến sức mạnh của lòng dân Đại Việt và
sự phân tâm của quân lính Trung Quốc khi bị ném vào cuộc chiến…Thời đó các cụ
chưa có sự giúp đỡ của Liên Xô hay của ai khác và làm gì có sự lãnh đạo của Đảng…
Khi đổ dồn mọi công trạng, vai trò vào cho Đảng CSVN tướng
Long đã quên ý kiến của ông Hồ Chí Minh từng đúc kết: “Lòng
yêu nước và sự đoàn kết của nhân dân là lực lượng vô cùng to lớn, không ai thắng
nổi. Nhờ lực lượng ấy mà tổ tiên ta đã đánh thắng quân Nguyên, quân Minh, đã giữ
vững quyền tự do, dân chủ. Nhờ lực lượng ấy mà chúng ta đã cách mạnh thành
công, giành được độc lập”.
(Hồ Chí
Minh: Toàn tập, Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 1995,tập 6- tr.281)
Ông Hồ Chí Minh không hề nói
rằng công đầu thuộc Đảng CS trong các cuộc chiến tranh bảo vệ chủ quyền lãnh thổ
từ trước đến nay. Cho đến bây giờ, khi khởi đầu cuộc chiến 1965, một câu khẩu
hiệu xuất phát từ vùng đất Quảng Bình được nhanh chóng truyền đi cả nước để động
viên nhân dân:”Dễ trăm lần không dân cung
chịu; Khó vạn lần dân liệu cũng xong”…
Khi chiến tranh thì động
viên sức dân bằng khẩu hiệu trên, chiến thắng rồi thì chỉ kể công báo công cho riêng
Đảng ?
Hiện tình hiện nay nếu ai đó
bày tỏ chính kiến, viết trái ý chưa chắc đã sai thì được Tướng Long chụp cho họ
cái mũ: bất mãn chính trị, cơ hội chính trị, là nghe Mỹ từ bây giờ có thêm
Trung Quốc “ bị lôi kéo, được cài cắm”, “móc ngoặc”với các thế lực
bên ngoài làm ngòi nổ cho các cuộc bạo loạn chính trị, lật đổ Đảng CS ?
Cách nhìn “vón cục” của Tướng Long rất dễ đẩy đất nước lặp
lại sai lầm của Triều nhà Hồ, triều Nguyễn, đẩy đất nước vào tình thế tức nước
vỡ bờ.
Đã có lần người viết bài này trao đổi với nhà ngoại giao
Nguyễn Trung, có thời ông là Đại sứ Việt Nam tại Thái Lan, người viết có đặt vấn
đề với ông: Bác ở Thái Lan lâu, bác cho biết vì sao cuối thế kỷ XIX cả khu vực
Đông Nam Á đều bị thực dân hóa, tại sao Thái Lan lại không bị ?
Nhà ngoại giao Nguyễn Trung đã nói với tôi đại ý: Cái
khôn ngoan của chính giới Thái Lan là họ rất uyển chuyển, mềm mại để tìm cách hạ
bớt mâu thuẫn trong ngoài, không để đất nước rơi vào tình cảnh “ tức nước vỡ bờ”
“lành làm gáo vỡ làm môi” như chính giới Việt Nam trong thế kỷ XIX…
Chính ông Hồ Chí Minh khi đề cập tới vấn đề đoàn kết, thức
chất là vấn đề đồng thuận giữa nhân dân và chính quyền, là vấn đề dân chru, nhân
quyền; Muốn có được sự đồng thuận thì chính quyền phải đối xử với dân cho công
bằng, thật sự dân chủ, văn minh, tôn trọng ý kiến, nguyện vọng, quyền lợi của
người dân, đừng ăn hết phần của dân...
Thực ra các nước phương tây đặt vấn đề nhân quyền có gì
xa lạ với vấn đề quan hệ đoàn kết, thực chất là sự đồng thuận giữa dân với
chính quyền mà ông Hồ từng đặt ra?
Làm
sao người dân đồng thuận được khi mà một ông Tướng công an lên lớp với cấp dưới,
không hề đề cập tới trách nhiệm của lực
lượng công an phải tuân thủ luật pháp, phải công tâm khi ứng xử với dân để tâm
phục, khẩu phục dân, tạo sự đồng thuận…Chính
ông Hồ nói: "Dân chủ là để làm sao cho
dân được mở miệng ra"…
Còn hiện tại người dân bình thường rất ít có cơ hội, điều
kiện mở miệng nói thật lòng mình. Cứ hễ người dân có gì trái ý là vu cho là thế
lực thù địch, là do bàn tay của bên ngoài thò vào xúi dục, lôi kéo gây bạo loạn
lật đổ, chống đối…Bởi ông Tướng Long này nhìn đâu cũng chỉ nhìn thấy kẻ thù…
Các quốc gia phương tây trong đó có Hoa Kỳ đặt vấn đề
nhân quyền với Việt Nam đâu phải là vần đề họ đặt ra để yêu cầu những vấn đề thuộc
phạm trù đạo đức, mỹ họ…Nhân quyền đâu phải là thứ hàng trang sức mà họ đưa ra
để trang trí cho thể chế của họ, làm đẹp đội hình hợp tác: Đi với bụt thì phải mặc áo cà sa; đi với ma phải mặc áo giấy…Chính
phủ các quốc gia có nền kinh tế phát triển quan tâm tới sự đồng thuận trong nội
bộ Việt Nam để đảm bảo dòng vốn đầu tư của họ khi đầu tư vào Việt Nam được an
toàn, thật sự sinh lời.
Khi chính quyền, công an thay cho sự thuyết phục, công
tâm trên cơ sở luật pháp mà chỉ dựa vào dùi cui, các vũ khí trấn áp, chỉ coi
mình cái gì cũng là nhất thì làm sao dân đồng thuận.
Trong khi Hoa Kỳ và các nước phương tây vì quyền lợi đại cục và họ nhìn thấy tiềm năng lớn đó là dân tộc Việt Nam, một dân tộc đáng kính trọng nên họ đã tỏ ra mềm mại hơn với quan chức Hà Nội để vì lợi ích; Đám đương cục Hà Nội không biết điều, không nhận chân ra đại lượng đó của họ mà lại quay ra cương lên, " tinh tướng"...
Trong khi Luật Quảng cáo của Việt Nam vừa được Quốc hội
ký ban hành năm 2013 tại Mục 11 của Điều 8 quy định những điều cấm:”Quảng cáo có sử dụng các từ ngữ “nhất”, “duy
nhất”, “tốt nhất”, “số một” hoặc từ ngữ có ý nghĩa tương tự mà không có tài liệu
hợp pháp chứng minh theo... “
Khi chưa tạo ra được thiết chế kiểm soát tạo điều kiện để
người dân không đồng thuận thì sớm muộn cũng xảy ra bạo loạn, chống đối đe dọa
đến đồng vốn đầu tư của các nhà tư bản muốn vào làm ăn tại Việt Nam là một quy luật tất yếu…
Trong bài lên lớp của mình, ông Tướng an ninh lên lớp cho
thuộc cấp lại không hề nói trách nhiệm của ngành công an, những người được giao
trách nhiệm bảo vệ an ninh trật tự bảo vệ quyền dân chủ của người dân.
Những người làm nghề công an không tự nhận những sai sót,
khiếm khuyết, không coi việc tôn trọng nhân quyền là trọng, là nhiệm vụ mang tính
chất nghề nghiệp thì đó là một lỗ hổng lớn nguy hiểm.
Khi coi trấn áp, đàn áp dân là công cụ thống soái, nhìn vào
đâu cũng chỉ toàn thấy họ là thế lực thù địch, bất mãn chính trị thì tất yếu sẽ
dẫn tới hậu quả “ tức nước vỡ bờ”…
Gốc của vấn đề bảo về chủ quyền lãnh thổ quốc gia nằm ở chỗ tạo ra sự đồng thuận; tức nhân quyền tức các quyền cơ bản của người đân được đảm bảo, tôn trọng thì không một thế lực thù địch nào dám dòm ngó, can thiệp vào Việt Nam cho dù đó là Trung Quốc hay là Mỹ...
"Quả bóng" dân chủ-nhân quyền đó nằm trong chân lực lượng công an chứ không ai khác, không do các thế lực bên ngoài như lời tướng Trương Giang Long !
P.V.Đ.
Thưa các đồng chí, một cuộc tuyên chiến rất sòng phẳng rõ ràng: cái gì thế hệ những người Mỹ bây giờ không làm được thì thế hệ trẻ Việt Nam trong tương lai, nó kỳ vọng là con cháu chúng ta sẽ làm được điều đó. Và tôi xin thưa với các đồng chí là họ chuẩn bị hết rồi, họ đang chuẩn bị từ bây giờ; họ chuẩn bị rất công phu, rất bài bản, mà nếu chúng ta không biết trước để ứng phó thì... Câu chuyện, thưa các đồng chí, bây giờ về mặt chiến lược, Mỹ mong muốn đến vô cùng có một Việt Nam nằm trong quỹ đạo liên minh của Mỹ, để đảm nhiệm sứ mệnh xoay trục châu Á mà Mỹ đang triển khai.
Thưa các đồng chí là, lâu nay chúng ta thấy rất rõ quan hệ Việt Nam và Nhật là quan hệ tốt, đặc biệt tốt. Chúng ta không những là xác lập đối tác chiến lược mà chiến lược toàn diện, không những là toàn diện mà là toàn diện sâu rộng; không những sâu rộng mà phải thiết thực, hiệu quả. Nghĩa là ngôn ngữ đó, trong quan hệ đó, những gì tốt nhất là chúng ta dùng cả rồi. Không có cái từ nào tốt hơn mà chúng ta không dùng trong quan hệ Nhật Bản và Việt Nam. Và trên thực tế, bạn cũng đã phối hợpvới chúng ta một cách rất nhiệt tâm, chân thành và có hiệu quả trên nhiều phương diện, trong đó kể cả lĩnh vực ở bên trong, an ninh quốc phòng của chúng ta. Tôi xin nói với các đồng chí như vậy! Nhưng mà câu chuyện là, thưa các đồng chí, nước Nhật là ai? Câu chuyện mà chúng ta phải trả lời: nước Nhật là ai? Nước Nhật là nước Mỹ thứ hai. Mỹ bây giờ vào Việt Nam được như Nhật thì khó lắm, nói vậy thì nói chứ lòng người chưa phải lúc nào cũng là yên bình khi đón tiếp Mỹ đâu, mặc dù bây giờ thái độ của Mỹ khác! Nhưng không phải Mỹ vào Việt Nam như Nhật Bản được. Về mặt chiến lược chúng ta phải nhận ra cái điều đó. Bây giờ chúng ta có cần, chúng ta cần có Mỹ không? Chúng ta rất cần các đồng chí ạ! Nhé! Chúng ta rất cần!
Báo với các đồng chí là ở đây tôi nói trong phạm vi rất là hẹp, để các đồng chí biết nhé, giờ mà các ông cứ ghi, các ông đọc thế này mà nhiều người nghe thì tôi không dám nói. Tôi nói một thông tin. Các đồng chí theo dõi trên báo chí thì các đồng chí biết hết rồi:
Trung Quốc rất hung hăng sau khi mà Tòa trọng tài tuyên án về cái phán quyết tranh chấp ở Biển Đông, và Trung Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ dự định là chiếm lấy bãi cạn ngay tức khắc, và họ cũng cơi nới mở rộng như đã cơi nới mở rộng ở trong phạm vi chúng ta. Thậm chí là họ còn tính đến cái việc ngay lập tức tuyên bố thiết lập vùng cấm bay, ngay lập tức là sẽ đánh chiếm một số mục tiêu khác để dằn mặt, trong đó không loại trừ là có Việt Nam. Chuẩn bị sẵn sàng rồi. Nhưng mà họ biết được một cái thông tin, là thưa các đồng chí, 15 phút nếu Trung Quốc tuyên bố thì toàn bộ 7 cái đảo của Trung Quốc chiếm đóng trái phép trên quần đảo Trường Sa của Việt Nam lập tức sẽ trở thành bình địa ngay tức khắc, lập tức nó sẽ trở về vị trí ban đầu, nó bị xóa tên trên cái bản đồ quân sự chính trị của Trung Quốc. Thay đổi thái độ ngay, Trung Quốc thay đổi thái độ ngay. Cho nên bây giờ họ rất ngại là chúng ta ngả về đâu, nghiêng về đâu, họ ngại vô cùng. Cho nên các đồng chí thấy là trước khi đồng chí Tổng Bí thư của chúng ta sang thăm Hoa Kỳ, là họ mau chóng phải mời Tổng Bí thư của chúng ta sang thăm Trung Quốc. Lúc đầu là nó không mời đâu, nó chưa mời đâu, nó còn lắng nghe, còn theo dõi, còn đắn đo, còn cân nhắc, còn xem xét chán. Báo với các đồng chí là, ở đây tôi nói mở rộng thêm để các đồng chí nghe... Các đồng chí phải hiểu thật sâu cái nguyên nhân bên ngoài và bên trong, thì mới thấy được tình hình đất nước và mới giải quyết các cái điểm nóng chính trị xã hội, kể cả là an ninh tôn giáo bây giờ.
Báo với các đồng chí là, nước Mỹ đó, tức là Trung Quốc họ không dự đoán hết được. Là bởi vì trong lịch sử chưa bao giờ nước Mỹ mời một cái nguyên thủ cộng sản nào sang thăm Mỹ. Lịch sử nước Mỹ chưa từng có. Kể từ khi có chủ nghĩa xã hội đến bây giờ, Liên Xô hùng mạnh như vậy, Trung Quốc hùng mạnh như vậy, nó cũng không mời ai. Cho nên Trung Quốc nó rất ngại. Ông ấy mới chuyển sang một cái xu hướng nhất thể, vì ông ấy muốn chơi với Mỹ mà. Trung Quốc, tôi không có thời gian nói sâu với các đồng chí, nếu mà có một cái chuyên đề... thì tôi sẽ nói thật sâu cho các đồng chí nghe cái chuyện Trung Quốc họ đi đêm như thế nào.
Trung Quốc rất cần Mỹ. Mà tôi nói thật với các đồng chí là, cái cải cách đổi mới của Trung Quốc thành công như hôm nay có một phần là cũng dựa vào Mỹ. Dựa rất quan trọng bởi vì công nghệ ở đâu, tiền ở đâu, thị trường ở đâu nếu không có Mỹ hà hơi tiếp sức. Cho nên đánh Việt Nam là nằm trong cái chiêu kế mà Đặng Tiểu Bình thời bấy giờ nó chọn để nó có được Mỹ. Nói như vậy để các đồng chí thấy. Thế thì nó biết như thế, nó biết rằng là trong lịch sử nước Mỹ chưa bao giờ và không bao giờ mời Tổng Bí thư, mà có mời thì sang cũng là không thể đón tiếp theo nghi thức quy định của nhà nước Mỹ. Nhưng mà bây giờ thì thưa các đồng chí, tình báo nó đan xen thì nó biết thôi. Các đồng chí hình dung là: lần đầu tiên trong lịch sử của loài người, của chủ nghĩa xã hội, từ khi có nước Mỹ, mời đồng chí Tổng Bí thư của chúng ta sang, không phải với tư cách là một nguyên thủ quốc gia. Là lãnh tụ của một đảng, nhưng mà nước Mỹ chấp nhận đón đồng chí Tổng Bí thư theo đúng nghi thức của một nguyên thủ quốc gia, cấp cao. Đấy là cái tiêu chí thứ nhất. Tiêu chí thứ hai là, thưa với các đồng chí, đồng ý tiếp rồi nhưng mà câu chuyện là: tiếp ở đâu? tiếp ở chỗ nào?
Tôi nói câu chuyện Mỹ đó, thì tôi muốn minh chứng cho các đồng chí là những cái điểm nóng ở trong nước chúng ta nó có những cái nguyên nhân từ bên ngoài, và tôi thông qua cái việc này, bằng thực tiễn, tôi mới phân tích để các đồng chí thấy là Đảng ta giải quyết cái điểm nóng trong nước bằng những cái việc mà ứng xử ở bên ngoài như thế nào. Để các đồng chí thấy, thấy cái cách thức của Đảng và nhà nước chúng ta, là Đảng ta ứng xử rất tuyệt vời.
Tôi xin trình bày tiếp với các đồng chí là, khi mà Mỹ thỏa thuận mời đồng chí Tổng Bí thư của chúng ta sang, thì cái việc đầu tiên chúng ta phải khẳng định đây là một cái việc làm có thể nói là có ý nghĩa lịch sử, và như đồng chí Tổng Bí thư kết luận, là Mỹ chưa mời ai trong toàn bộ lịch sử nước Mỹ. Và sau khi đồng ý mời với một cái nghi thức tiếp như là tiếp một nguyên thủ cấp quốc gia, nghi thức cao nhất, thì câu chuyện là: bây giờ tiếp ở đâu? Lúc đầu thì họ nói với chúng ta là họ phải tiếp ở một cái chỗ khác, không phải là Nhà Trắng. Nhưng mà Bộ Ngoại giao của chúng ta đặt ra là: Không! Đã tiếp với nghi thức cao nhất là phải tiếp ở Nhà Trắng. Mà các đồng chí biết là Nhà Trắng là gì, là cái nơi mà nước Mỹ chỉ dành để tổ chức những sự kiện lớn nhất trong lịch sử. Và như vậy, tiếp đồng chí Tổng Bí thư của chúng ta tại cái Tòa Bạch Ốc tức là tiếp ở một cái nơi diễn ra những sự kiện quan trọng bậc nhất của nước Mỹ. Thế sau khi đồng ý tiếp đồng chí Tổng Bí thư ở Tòa Bạch Ốc rồi, thì câu chuyện tiếp theo là, vậy thì đó, là tiếp xong thì ra thông cáo chung hay là ra tuyên bố chung? Phía Mỹ nó hạ 1 cấp, nó bảo chỉ thông báo chung thôi chứ không có tuyên bố chung. Thế thì ta là kiên quyết không đồng ý. Nếu mà chúng tôi đến bàn luận với nước Mỹ những vấn đề căn cơ, nhá, cả quốc tế cả những vấn đề quan điểm của Việt Nam và Mỹ về những vấn đề quốc tế, lẫn quan điểm của Việt Nam và Mỹ về vấn đề quan hệ song phương, là phải ra tuyên bố chung.
Thì tôi bí mật nói với đồng chí là trong cái chuyến đi của Tổng thống Barack Obama, thì các đồng chí thấy rằng là người ta nói đến một cái bông hoa hồng đằng sau Tổng thống Mỹ, với tư cách là một cố vấn an ninh quốc gia cho Tổng thống Mỹ, là người gốc Việt Nam. Thì anh em mình mới nói chuyện là: cái con mẹ này nó được giao chuẩn bị cái tuyên bố chung giữa ta và Hoa Kỳ. Trong quá trình chuẩn bị, thì thưa với các đồng chí là, anh em mình tìm mọi cách tiếp cận, để cố gắng khai thác cái yếu tố Việt Nam, để cho ngôn ngữ khái niệm trong bản tuyên bố chung này làm sao cho nó mềm mại, duyên dáng và có lợi cho chúng ta nhất. Thì các đồng chí thấy là, cả trong quá trình cô ta làm việc với các cái cơ quan chức năng của Việt Nam, không hề nói một câu tiếng Việt nào, toàn nói tiếng Anh. Nhưng mà sau khi chuẩn bị xong, đôi bên ký tắt rồi, ký tắt tức về nguyên tắc là xong rồi các đồng chí ạ, ra hai ông ký là chính thức thôi, còn công tác chuẩn bị là từ bên trong - thì cô ta mới nói một câu tiếng Việt, nói rành rọt như Việt Nam, là bởi vì người Việt Nam mà, nói rất chuẩn, tiếng Nam Bộ như mình. Nói với anh em mình là "tôi chỉ có một nghĩa vụ duy nhất là phục vụ vô điều kiện lợi ích của nước Mỹ". Nói bằng tiếng Việt. Đau như thế mà! Một khi mà người ta đã từ bỏ, đã phản bội rồi thì câu chuyện ở phía đằng sau là cực kỳ nguy hại. Thế và thưa với các đồng chí là, ở trong cái tuyên bố chung ấy có rất nhiều điểm mà sau này nếu có thời gian thì phân tích các đồng chí nghe, là rất có lợi cho chúng ta.
Bây giờ báo cáo với các đồng chí là trong 5 nước thường trực Hội đồng Bảo An Liên Hợp Quốc thì ta đã bình thường hóa quan hệ, và đã ngồi ở mâm trên rồi. Hồi xưa họ ở trên mình ngồi dưới, bây giờ là ăn cùng mâm, ngồi cùng bàn với các thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, ngồi mâm trên, mâm cao. Mà cũng phải nói thật là thời của các cụ thì không bao giờ có thể mơ ước cái việc này, nhưng mà chúng ta thế hệ đi sau, con cháu làm được cái việc vĩ đại như vậy. Nhưng mà sau khi mà thỏa thuận, đồng ý là tuyên bố chung thì vấn đề phía sau là, thế thì chiêu đãi đoàn ta là chiêu đãi ở đâu? Thì thưa các đồng chí là, ta cũng phải ra tối hậu thư với phía Hoa Kỳ là phải chiêu đãi ta ở cái nơi trọng thể nhất mà nước Mỹ đã từng chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác, ta mới chịu. Và sau 4 cái tiêu chí mà ta ra điều kiện, chính phủ Hoa Kỳ đồng ý chấp thuận với chúng ta rồi, thì có một cái đề nghị thứ năm là tổng thống Barack Obama của Mỹ phải sang thăm đáp lễ đồng chí Tổng Bí thư của ta. Thì báo cáo với các đồng chí là, ông ấy đồng ý nhưng mà ông ấy lại nêu ra một cái lịch trình của ông ấy là: ông ấy sang G7 trước, ở Nhật trước, rồi xong G7 ông ấy mới đi sang thăm Việt Nam. Ta cũng đặt điều kiện với phía Hoa Kỳ là: Không! Ông phải sang thăm Việt Nam trước, rồi từ Việt Nam ông mới đi đến G7, rồi ông đi về, chứ chúng tôi không chấp nhận ông đi đến G7 rồi mới đi sang Việt Nam. Nghĩa là, chuyến thăm sang Việt Nam đáp lễ Tổng Bí thư của chúng ta phải là chuyến thăm chính thức, danh chính ngôn thuận chứ không có cái kết hợp tay đôi tay ba gì ở đây cả.
Tôi muốn nói như vậy với các đồng chí để thấy là gì? Thấy được cái thế của ta bây giờ với Mỹ là một thế hoàn toàn khác. Vì sao mà chúng ta có được một thế khác như vậy với Mỹ? Một là, Mỹ vô cùng cần chúng ta; hai là, trong các cái nhân tố mà Mỹ phân tích về Việt Nam đó, thì Mỹ cũng thấy rất rõ không có một đảng phái chính trị nào có thể lãnh đạo quản lý đất nước bằng Đảng Cộng sản Việt Nam.
Cho nên hôm qua, trong cái thông cáo về chuyến đi của đồng chí Đinh Thế Huynh, Thường trực Ban Bí thư gặp Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ đó, nước Mỹ nói rất rõ là quan hệ với Đảng Cộng sản Việt Nam là một kênh quan hệ quan trọng về ngoại giao. Câu chuyện là như vậy. Câu chuyện là, người ta biết rất rõ là dùng vũ lực để mà đánh chúng mình không được, không ổn, không thu phục được chúng mình; dùng bao vây cấm vận cũng không thể mà khống chế đè bẹp được chúng mình rồi. Bây giờ Mỹ phải dùng một phương cách khác, lôi kéo Việt Nam về phía Mỹ, tạo mọi điều kiện để Việt Nam cùng chung đội hình với Mỹ để mà chống lại Trung Quốc. Báo với các đồng chí là, họ biết rất rõ rằng là chỉ có Việt Nam mới có thể chống lại được Trung Quốc thôi. Lịch sử 23 cuộc chiến tranh mà dân tộc Việt Nam phải đối đầu có 21 cuộc chiến tranh chúng ta phải đối đầu với Trung Quốc rồi, chưa bao giờ Trung Quốc thắng được Việt Nam, kể cả cái việc Trung Quốc có mặt đô hộ đất nước này dân tộc này 1000 năm, cũng vẫn không thể thắng được.
(Viet-studies)