Kính gửi: Chủ tịch Quốc
Hội nước Cộng Hoà Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam
- Đại biểu Quốc hội, Quốc hội nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam
- Thủ tướng Chính phủ nước Cộng hoà Xã hội Chủ
nghĩa Việt Nam
Chúng tôi, nhóm chuyên gia trong lĩnh vực quản lý Công nghệ
Thông tin gồm Đặng Hữu, Chu Hảo, Mai Liêm Trực, Nguyễn Khánh Toàn… được chính
phủ giao đánh giá và chuẩn bị đưa internet vào Việt Nam cuối thập niên 1990,
hoan nghênh Quốc hội và Chính phủ đã có những quan tâm kịp thời đến vấn đề an
ninh mạng. Chúng tôi hoàn toàn đồng ý rằng rủi ro tấn công mạng đang ngày càng
gia tăng; đồng thời chúng tôi chia sẻ những lo lắng, quan ngại của Quốc hội và
Chính phủ về việc mạng internet nói chung, mạng xã hội nói riêng bị sử dụng để
truyền bá các thông tin không chính xác, các phát ngôn quá khích, thù ghét.
Tuy nhiên, nghiên cứu kỹ lưỡng dự thảo luật Quốc hội đang thảo
luận, chúng tôi cho rằng, các điều luật đề xuất không những không giải quyết
được vấn đề tấn công mạng; không giúp bảo vệ được an toàn internet của Nhà nước
và người dân, mà ngược lại có thể kéo lùi sự phát triển của internet, của kinh
tế số và xã hội thông tin Việt Nam.
Kinh nghiệm quốc tế mà chúng tôi tham khảo cũng cho thấy rằng,
an ninh mạng là “cuộc chiến kỹ thuật”, các giải pháp sử dụng công cụ pháp lý
hình sự hay hành chính không phải là lựa chọn tối ưu.
I. Nhận xét nội dung Dự thảo
Trở lại Dự thảo, các giải pháp pháp lý được đề xuất, cụ thể ở
Điều 5 không thể giúp giảm thiểu rủi ro tấn công mạng. Ngược lại, đưa các tổ
chức, cá nhân cung cấp dịch vụ viễn thông, internet; tổ chức cá nhân cung cấp
dịch vụ mạng; và cả người dùng thành đối tượng điều chỉnh có thể gây tác dụng
ngược, thu hẹp quyền tiếp cận và cơ hội sử dụng internet cho việc học tập, nghiên
cứu, kinh doanh, trao đổi thông tin của người dân.