Chú em tôi liệt sĩ Phạm
Hữu Tạo, sinh năm 1959, thuộc C 2 D 1 E 876, F 356 đã hy sinh trong trận
12/7/1984 khi tham gia tấn công Cao điểm 772 Vị Xuyên, Hà Giang...Năm 1985 gia
đình tôi nhận được báo tử do Đại tá Nguyễn Xuân Được Ký, hiện ông có tên là Nguyễn
Văn Được là Thượng tướng, Chủ tịch Hội CCB Việt Nam. Trong báo tử ghi: Do tính
chất trận chiến đấu ác liệt không lấy được thi hài...Tôi muốn chuyển tấm giấy
báo tử này tới Thượng tướng Nguyễn Văn Được, với tư cách người đã ký giấy báo
tử của em trai tôi và hiện đang là Chủ tịch Hội CCB VN quan tâm tới vấn đề
này...
Xin giới thiệu tậm nguyện của CCB F 313 Trần Nam Thái phát biểu về chủ đề này
Nam Thái
Trần (
CCB F 313)
4 giờ ·
Nói về cuộc chiến tranh bảo vệ BGPB không thể không nói tới chiến trường Vị Xuyên Hà Giang.
Nói về chiến trường Vị Xuyên Hà Giang không thể không nói về hàng ngàn xác thân liệt sỹ vẫn đang còn lưu lạc nơi chiến địa , chưa được quy tập .
Là người lính đã từng suốt hơn 3 năm trời ở Vị Xuyên, từng cùng đồng đội rất nhiều lúc phải đội pháo đạn , mò mẫm giữa bãi mìn để đi gom tìm , vận tải những thân xác anh em đồng đội bị hy sinh , tôi thực sự vô cùng thất vọng với lối ứng xử của những cơ quan hữu trách thời hậu chiến .
Vẫn biết rằng để giữ được cương thổ của Tổ quốc trước sự xâm lăng của kẻ thù , những người lính phải chiến đấu. Đã chiến đấu ắt phải có hy sinh, mất mát. Sự đổ máu, hy sinh thân mình một cách thầm lặng, khiêm nhường của những người lính chính là sự hy sinh lớn nhất.
Việc thân xác của họ bị thất tán chôn vùi nơi chiến trường cũng
nằm trong sự hy sinh cao

cả ấy. Tất cả những điều đó đã trở nên rất đỗi bình
thường ở mọi chiến trường, ở mọi cuộc chiến tranh trong sự nghiệp dựng nước ,
giữ nước của mọi thế hệ người lính QĐND trên mảnh đất Việt Nam .
Thế nhưng, khi chiến tranh đã kết thúc, cương thổ của Tổ quốc đã được gìn giữ
vẹn nguyên , không lẽ người ta lại có thể ứng xử hờ hững, lạnh lẽo với mảnh đất
mà nơi đó đã từng có hàng chục ngàn những người lính mang mồ hôi xương máu và
cả cuộc đời, thân xác của mình ra để bám trụ, gìn giữ như vậy sao? Vì lẽ gì ?
Tại sao ngày ấy, trên mảnh đất ấy, những người lính thế hệ chúng ta có thể ăn
đói mặc rách, đầu đội pháo, chân đạp mìn, chấp nhận đối mặt với cái chết để
chiến đấu với kẻ thù. Rồi lại sẵn sàng đương đầu với cái chết để đi tìm đón
liệt sỹ, cáng chuyển những thân xác đã tan nát, phân hủy của họ để quy tập về
nghĩa trang. Thế mà, trong suốt gần ba mươi năm yên bình đã qua, với những điều
kiện thuận lợi, người ta lại không thể làm tiếp được việc tìm kiếm những hài
cốt bị thất lạc ấy? Vì sao ?