Trần Trung Đạo dịch và gửi cho blog Phạm Viết Đào
Bài viết ngắn dưới đây đăng trong trang Internet China Defence và cũng
được in trong tác phẩm Dữ Kiện Bí Mật Của Chiến Tranh Trung-Việt (Secret
Records of Sino-Vietnamese War) của ba tác giả Jin Hui, Zhang Hui Sheng and
Zhang Wei Ming là một trong số rất ít tài liệu về những trận đánh đã được tiết
lộ về trận 12/7/1984...
Lính Trung quốc bị bắn gục khi đang cắm cờ tại đỉnh núi 1509 ( núi Lão Sơn )
trong trận chiến ngày 28-4-1984.
Lời người dịch:
Cuộc chiến Việt Trung
lần thứ nhất xảy ra từ năm 1979 đã chấm dứt. Cả hai bên, vì những lý do khác
nhau, đều hạn chế không cho dư luận thế giới và nhân dân của họ biết về những
sự thật của cuộc chiến này.
Sau năm 1979, trên những đỉnh đồi, những ngọn núi dọc biên giới Việt Trung, nhiều cuộc đụng độ lớn nhỏ vẫn thường xảy ra.
Sau năm 1979, trên những đỉnh đồi, những ngọn núi dọc biên giới Việt Trung, nhiều cuộc đụng độ lớn nhỏ vẫn thường xảy ra.
Bài viết dựa theo lời kể của một Trung đoàn trưởng pháo binh Tàu. Mặc dù trong
nhiều đoạn, người kể không che giấu được tính khoác lác, cường điệu, song qua
những dữ kiện do viên Trung đoàn trưởng cung cấp, cũng chứng tỏ rằng Tàu chưa
bao giờ từ bỏ giấc mộng thiên triều xâm lược bắt nguồn từ chính sách bá quyền
truyền thống của họ.
Gửi bác bài dịch về trận Lão Sơn, trong đó người lính Tàu có đề cập đến Sư đoàn 356 của em bác.
Hy vọng bài viết trên giúp bác Đào có thêm một chút thông tin về cái chết hào hùng của em trai bác và những đồng đội của anh ta mà tôi đã đọc bài do bác viết trên Hnv.vn và trên blog của mình.
Là một người VN tôi xin cảm tạ sự hy sinh của anh ta để bảo vệ tổ quốc cũng như tri ân gia đình bác và các gia đình đã có các liệt sĩ hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ biên cương phía bắc…
Gửi bác bài dịch về trận Lão Sơn, trong đó người lính Tàu có đề cập đến Sư đoàn 356 của em bác.
Hy vọng bài viết trên giúp bác Đào có thêm một chút thông tin về cái chết hào hùng của em trai bác và những đồng đội của anh ta mà tôi đã đọc bài do bác viết trên Hnv.vn và trên blog của mình.
Là một người VN tôi xin cảm tạ sự hy sinh của anh ta để bảo vệ tổ quốc cũng như tri ân gia đình bác và các gia đình đã có các liệt sĩ hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ biên cương phía bắc…
Sau 11 tháng 6,
chúng tôi đã học được bài học. Các ống phóng tên lửa do tôi chỉ huy. Pháo 82 ly
do các tiểu đoàn chỉ huy. Đơn vị pháo 100 mm được đào sâu vào và đặt dưới quyền
chỉ huy trực tiếp của tôi. 12 trung đội đại pháo, bao gồm 4 trung đội xe tăng
được phân phối cho mỗi đơn vị. Các hỏa lực tăng cường sẽ được hướng dẫn để bắn
thẳng vào những con đường mà quân địch chắc chắn sẽ dùng để tiến. Những con
đường đó được chia ra. Mỗi đơn vị trinh sát được chọn một hướng. Hai trung đội
pháo sẽ bắn vào con đường chính với mục đích làm chậm chân quân địch. Ba trung
đội tên lửa đóng trên cao điểm 152. Một trong số đó do Li Hai-Ren ( Lí Hải Nhân
) chỉ huy. Mật ngữ để tấn công là Heo Rừng.
Ngày 12 tháng 7,
chúng tôi biết được danh sách các đơn vị quân địch . Theo sự ước tính của chúng
tôi, quân địch gồm hai trung đoàn thuộc sư đoàn 356, một trung đoàn thuộc sư
đoàn 316, va 6 trung đoàn độc lập sẽ tham gia trận đánh.
Chúng tôi quả quyết
quân địch sẽ tấn công lúc 5 giờ sáng. Lúc nửa đêm, chúng tôi có 2.5 lần số đạn
bình thường sẳn sàng cho các khẩu pháo. Lúc 3 giờ sáng, tổng hành dinh thông
báo 3 vị trí của quân địch và ra lệnh khai hỏa vào các vị trí đó.
Sau đợt pháo thứ
nhất, tôi nói chuyện với trung đoàn trưởng Chang Yo-Hop. Tôi hỏi ông ta nếu ông
ta là chỉ huy quân địch khu vực nào chắc chắn nhất ông sẽ tấn công. Viên trung
đoàn trưởng trả lời là khoảng rộng 300 mét phía Bắc của dòng sông.
Tôi đồng ý với ông
và chỉ thị cho 6 trung đội trọng pháo tập trung hỏa lực vào mục tiêu 1000 mét
chung quanh khu vực đó. Tôi báo cáo quyết định đến bộ chỉ huy. Tư lệnh phó sư
đoàn chấp thuận. Tôi ra lệnh pháo binh bắn từng loạt cách nhau 10 phút. Sau
loạt pháo thứ hai, không có gì xảy ra (gạch bỏ phần chửi tục bằng tiếng Tàu).
Tôi chỉ thị bắn hỏa châu soi sáng khu vực và kết quả cũng không có gì. Thật phí
đạn. Bộ tư lệnh chỉ thị chúng tôi ngưng bắn. Lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Nhiều
binh sĩ của chúng tôi lăn ra ngủ ngay.
Ngay lúc đó chúng
tôi mới khám phá ra rằng lực lượng tấn công của địch chỉ cách phòng tuyến chúng
tôi 500 mét. Hai tiểu đoàn trưởng của địch bị giết tại chỗ. Mặc dù không có chỉ
huy, quân địch đã không từ bỏ vị trí của chúng. Những lính bị thương cũng không
rên rỉ. Họ di chuyển thương binh ra khỏi khu vực sau khi hỏa châu vừa tắt. Kỹ
luật của quân địch thật không thể nào tin được.
Lúc 5 giờ sáng, cả
địa ngục rung rinh. Trận đánh bùng nỗ tại mọi phía. Chúng tôi bắt được tù binh
đầu tiên và tại điểm này chúng tôi đã gây thương vong trầm trọng cho địch quân.
Qua các tù binh, chúng tôi biết những gì đã xảy ra trước đó. Địch quân quả thật
kỹ luật đến nỗi họ tung ra cuộc tấn công ngay cả khi chỉ huy trưởng của họ đã
tử trận. Quân địch cũng rất giỏi dấu tung tích. Họ ngay cả không dùng một phương
tiện truyền tin vô tuyến nào trước khi tấn công.
Ngay khi quân địch
tấn công, các đơn vị bộ binh chúng tôi gọi pháo yểm trợ. Tôi lo lắng sẽ bắn
nhầm quân ta. Bộ chỉ huy ra lệnh tôi khóa phòng tuyến bằng cách bắn vào làn
sóng tấn công thứ hai. Làn sóng tấn công thứ nhất thường là các đơn vị do thám,
nơi phía sau có thể có cả trung đoàn đang yểm trợ. Các giàn tên lửa của chúng
tôi nhả 13 tràng liên tục. Ngoài ra các khẩu pháo 85 ly, 100 ly, 152 ly cũng
tham gia phản kích.
Chúng tôi bắn 200
mét về phía trước tại 6 điểm. Từ bên trái đến bên phải và từ phía sau đến bên
trái lần nữa. Hỏa lực pháo chúng tôi dựng lên một bức tường lửa chung quanh các
đơn vị của chúng tôi. Chúng tôi giết rất nhiều quân địch, và nhiều ống phóng
tên lửa của chúng tôi nóng đỏ rực. Trong ngày đó, trung đoàn chúng tôi bắn trên
10 ngàn viên đạn pháo.
Đến trưa, chúng tôi
hết đạn. Khi tin này này được báo lên tư lệnh trung đoàn Chang Yo-Hop, ông ta
tỏ ra không vui. Không có hỏa lực pháo yểm trợ, thật không có cách gì ngăn chặn
được sức tấn công của 6 trung đoàn địch. Tôi đã gọi tăng viện đạn dược ngay khi
viên pháo đầu tiên được bắn đi.
Lúc 1 giờ chiều thì
470 xe tải chở đạn cũng vừa tới. Quân đội Việt Nam đã chiếm lại được cao điểm
164. Một trong những tiểu đoàn của họ chỉ còn 6 người sống sót nhưng họ vẫn
tiến. Lực lượng bộ binh của chúng tôi bắt đầu khai hỏa phản công ngay. Cuộc
pháo kích nặng nề cày nát điểm cao đó. Trong vòng 15 phút chúng tôi chiếm lại
được cao điểm 164. Quân Việt Nam từ chối rút lui. Làn sóng này sang làn sóng
người khác tiếp tục tiến lên giành lại ngọn đồi. Khi cuộc chiến tàn, chúng tôi
đếm được 3700 địch quân địch bỏ thây trên mặt trận. Tư lệnh sư đoàn chúng tôi,
cựu chiến binh từ thời nội chiến, cũng phải nói rằng ông ta chưa bao giờ thấy
nhiều xác chết như thế. Chúng tôi tịch thu vũ khí và thắt lưng trên xác Việt
Nam và phân phát cho lính trong trung đoàn chúng tôi. Đêm đó, bảy chúng tôi
trong bộ chỉ huy trung đoàn với tư lệnh trung đoàn Chang Yo-Ho hút 4 bao thuốc.
Chúng tôi không thể ăn, uống sạch cả bốn thùng rượu.
Ngày 14 tháng 7,
chúng tôi ra tín hiệu cho phép phía Việt Nam để thu hồi xác chết. Chúng tôi chỉ
thị cho họ mang cờ Hồng Thập Tự, mỗi toán không được quá 50 người và không được
mang theo vũ khí. Một toán khoảng 60 đến 70 lính Việt Nam đến không có cờ. Khi
biết chúng không tuân theo chỉ thị vì đeo theo đúng, chúng tôi khai hỏa.
Chúng tôi không quan
tâm gì sinh mạng của chúng. Không một người nào trong nhóm lính này sống sót.
Việt Nam chẳng còn đến thu hồi xác chết nữa. Trời đang là mùa hè. Nắng rồi mưa. Không ai có thể chịu được mùi xác chết. Chúng tôi buộc phải gởi các đơn vị chống hóa chất đến để đốt tất cả xác chết bằng những ống phun lửa.”...