Góc phải: Cao điểm 685 ( Lò vôi thế ký); Góc trái: Cao điểm 772-liền với 1509) ( Đồi thịt băm)-Điểm giao tranh ác liệt trận 12/7/1984
Những ngày đầu tháng 7/1984, ở Vị
Xuyên, thời tiết rất xấu. Gần như ngày nào những cơn mưa dầm dề cũng
giăng lên một bức màn nước trên khắp núi đồi. Thỉnh thoảng, cũng có
những lúc trời hửng lên, mặt trời ló ra khỏi những đám mây xám đen
trĩu nặng, soi ánh vàng rạng rỡ hiếm hoi xuống mặt đất lầy lội ướt
át.
Những khi ấy, chiến trường lộ ra sự
ngổn ngang tơi tả ở những chỗ bị pháo bắn. Thế nhưng, ngay bên cạnh
đấy, cây cỏ vẫn lên xanh ngăn ngắt, mơn mởn. Có những cành cây bị
mảnh pháo chém, ngã xệ xuống, nhưng vẫn bám vào thân. Ở những vết
chém vỡ toác ấy, nhựa cây chảy đầm đìa, có chỗ thì còn nhỏ giọt,
có chỗ thì đã se lại.
Thật
cảm động khi trên những cành cây bị thương tích ấy, vẫn có những
chồi búp non xanh e ấp mọc ra. Trên cái cành chúi xuống mặt đất,
những mầm lá nụ hoa vẫn vươn lên, hứng những giọt mưa và đón ánh
mặt trời.
Hoa gạo Hà Giang
Trong
những ngày mưa gió ấy, mỗi khi đi tải hàng hay cáng thương vào ban
ngày, gặp lúc nắng hửng lên, dù rất lo những cơn gió bất ngờ nổi
lên xua bạt đám sương mù lên cao, phơi đội hình ra trên sườn đồi trống
trải, nhưng lính tráng bọn em vẫn cứ có cái cảm giác như mình được
bung ra khỏi sự tù túng chết chóc. Nhìn những cành cây gãy gục vẫn
đang kết hoa đâm nụ, cảm thấy cuộc đời này sao mà đẹp thế, đáng yêu,
đáng sống vô cùng…