Long Phạm |
"Việc nổi tiếng vùn vụt, từ một cô tỳ nữ biến thành công chúa đã làm cho tính sân si trong tôi phát triển quá nhanh...", Việt Trinh chia sẻ.
Trong một buổi trò chuyện với các Phật tử tại chùa Hoằng Pháp, diễn viên danh tiếng Việt Trinh đã kể lại những thăng trầm trong cuộc đời mình. Nữ diễn viên xinh đẹp cũng bật khóc khi nhớ về mẹ, người cô yêu thương nhất và gây nhiều tội nhất.
"Tao đánh mày què chân què tay để mày khỏi đi làm mướn"
Tôi không được may mắn như những đứa trẻ khác, ba mẹ chia tay từ khi còn nhỏ, nên mẹ luôn thương yêu và muốn đền bù tất cả cho các con.
Trong tuổi thơ, tôi phải chứng kiến mẹ một thân một mình nuôi bảy anh em, rất cực khổ. Cho nên, từ trong tâm và hoài bão, tôi đã luôn cố gắng mạnh mẽ hơn, lớn nhanh hơn nữa để có thể bảo vệ mẹ.
Hồi bé, mấy mẹ con tôi về Bình Phước đi kinh tế mới, rất vất vả. Có một lần, mẹ leo xe về thành phố, nhưng vì xe đông nên mẹ phải đu ngoài cửa xe. Đến một đoạn, người ta chen lấn quá nên mẹ tôi bị trượt tay rớt ra ngoài. Tôi thấy mẹ lăn mấy vòng, máu chảy rất nhiều. Mẹ rất đau nhưng vẫn dặn các con hãy kệ mẹ mà đi tiếp không tháng sau sẽ đói.
Tôi nhìn mẹ và tự hứa trong lòng sẽ không để mẹ bị đau thêm lần nào nữa. Vì vậy, tôi luôn gắng kiếm thật nhiều tiền để mẹ mình không phải té đau như vậy.
Thế rồi, tôi đi gặt đậu phộng thuê cho người ta sau giờ học. Các bạn gặt rất giỏi, một ngày được bảy, tám thùng nhưng tôi chỉ được hai, ba thùng thôi, lại trầy hết tay, máu chảy rất nhiều. Vậy mà tôi không cảm thấy đau, còn hạnh phúc vì không phải xin tiền quà sáng nữa.
Những đồng tiền làm được, tôi cất dưới giường đợi khi nào nhiều sẽ đưa cho mẹ.
Sau đó, mẹ biết tôi đã nghỉ học 10 ngày để đi làm nên giận lắm, bắt nằm ra giường, vừa đánh vừa la: "Mày muốn đi làm mướn suốt đời phải không? Tao đánh mày què chân què tay để mày khỏi đi làm mướn nữa. Tao không muốn con tao thất học".
Sau này, tôi đi dạy học mới biết mẹ thương lắm mới đánh mình. Nếu mình còn đi làm mướn thì không biết bây giờ mình ra sao.
Không làm mướn nữa, tôi chuyển sang đi cào đầu đạn đồng trên đường đất đỏ và trong rừng để đem bán, kiếm được rất nhiều tiền.
Tới một hôm, tôi phải chứng kiến cảnh tượng vô cùng hãi hùng. Có anh bạn làm cùng tôi đào được một trái bom bi và tò mò đâp vào bánh xe bò khiến nó phát nổ.
Cú nổ này làm anh ta cụt mất một cánh tay, mặt biến dạng. Một anh bạn khác bị thương khắp lưng, máu chảy gục xuống, chết sau khi được đưa đi. Còn một cô bạn của tôi thì bị mảnh bom xoáy vào tim nên mất tại chỗ.
Lúc đó, tôi về nhà, mẹ lập tức nắm đầu đánh không nói không rằng, đánh xong mới ôm con khóc vì quá sợ hãi và lo lắng.
Sau chuyện đó, tôi quyết định bỏ luôn việc thu lượm ve chai, cố gắng chuyên tâm học hành. Học hết lớp 12, tôi về hẳn Thành phố Hồ Chí Minh sống.
Hai năm diễn vai tỳ nữ mới được nhận vai chính
Hồi bé, cứ mỗi năm một lần vào mùa hè, tôi được về thành phố để học tiếng Anh. Năm đó, trước hẻm nhà tôi có đóng phim. Tôi bèn chen lấn vào xem. Anh Thương Tín thấy mình đen và to nhất đám nên gọi tới và bảo: "Con nhỏ này số mốt làm diễn viên nè. Thích đóng phim không qua kia với chú!".
Chỉ có chút xíu như vậy nhưng lại reo vào đầu tôi suy nghĩ mãnh liệt là muốn trở thành một diễn viên.
Kể từ đó, tôi đam mê nghiệp diễn lắm. Ngày nào giặt đồ cũng treo mền lên, giả làm cánh gà sân khấu để bước ra chào. Tiếp đó, tôi còn rủ tụi trong xóm đóng cải lương, bày bán vé trả bằng kẹo. Hết lớp 12, gia đình muốn tôi theo nghề cô giáo giống chị, nhưng mình vẫn đam mê đóng phim.
Đúng ngày chuẩn bị thi vào sư phạm thì tôi đọc được thông báo tuyển diễn viên ở 16 Lê Quý Đôn nên chạy vội đi thi và xung phong lên trước để còn về nấu cơm kịp.
Nhờ đó mà tôi được cộng điểm vì tinh thần mạnh dạn, không sợ mắc cỡ. Cái duyên điện ảnh đến từ đó. Cả gia đình biết tôi muốn theo điện ảnh đều phản đối gay gắt. Lúc đó, tôi chỉ biết cầu trước Phật rồi đem cầm nhẫn và đôi bông tai vàng của mẹ để đóng tiền học. Tôi hứa sẽ chuộc lại sau khi có tiền catse.
Vai diễn đầu tiên tôi được nhận là một vai phụ trong bộ phim Đêm hoang tưởng. Sau 2 năm tất bật với vai tỳ nữ, tôi được diễn vai chính và nổi tiếng.
Từng háo thắng, kiêu căng và chèn ép người khác để trả thù
Có một lần, tôi được diễn với chiếc bình cổ và chẳng may làm rớt nó vỡ làm ba làm bốn. Anh thiết kế ra chửi thật nặng: "Diễn viên gì mà ngu! Mày đền cho tao!".
Tôi khi ấy còn trẻ nên cảm thấy bị xúc phạm ghê lắm, liền nuôi ý định trả thù. Vài năm sau nổi tiếng, tôi luôn tìm cách hành hạ anh ta mỗi lần làm phim, đòi anh ta đi khắp nơi để kiếm bằng được thứ này thứ kia cho mình.
Khi tôi đóng Ngọc trong đá với Trần Cảnh Đôn, đã bị đạo diễn phê bình nặng lời. Tương tự với anh thiết kế, tôi cũng tìm cách để trả thù bằng những yêu sách, bắt đạo diễn phải chờ rất lâu và liên tục hủy hẹn.
Lúc đó mình quá háo thắng và sân si, cảm thấy thích vì được trả thù. Sau này gặp phải nhiều vấp ngã trong cuộc đời, tôi mới hối hận về những gì mình làm với anh ta.
Việc nổi tiếng vùn vụt, từ một cô tỳ nữ biến thành công chúa đã làm cho tính sân si trong tôi phát triển quá nhanh. Lúc đó, tôi coi thường cả những người bạn đồng trang lứa, tự cho mình giỏi hơn, làm ra tiền nhiều hơn.
Thấy người khác đi xe đẹp, tôi kiểu gì cũng mua chiếc xe đẹp hơn. Thấy bạn mặc đồ đẹp, tôi sẽ mua đồ đẹp hơn. Ai mà khen cô diễn viên khác đẹp là trong lòng rất khó chịu.
Đi vô nhà hàng là kêu đủ món đắt tiền chỉ để chứng tỏ mình giàu có, rồi để thừa mứa. Không những vậy, mình còn đi trễ về sớm, hẹn mà không đến.
Có lần, tôi còn hất tung nồi canh cá lóc của chị giúp việc lớn tuổi hơn mình vì không vừa ý. Sau này, tôi đã phải nhận quả lớn do gieo những nhân đó. Nếu không có biến cố, không biết mình sẽ đi vào đâu.
Khi nổi tiếng, mình cứ ngỡ hào quang là thật, nên sống giả trước mọi người. Nhưng khi về nhà lại vô cùng cô đơn, không thể chia sẻ với ai. Thậm chí có lúc, mình muốn bỏ cuộc đời này ra đi.
Những lúc bị công chúng quay lưng, tôi thực sự mất phương hướng, nhìn mọi thứ nhòe đi. Ba ngày liền không ra khỏi phòng, không ăn không uống, và muốn tự tử.
Thế rồi, tôi uống rượu tới phát phì cả người, xuống dốc cả về nhan sắc lẫn sức khỏe. Tôi chỉ bỏ rượu khi nghe được lời của đứa cháu nhỏ: "rượu là kẻ thù của sắc đẹp".
Bởi vậy, tôi nhận ra, khi may mắn được hưởng ân huệ tiền kiếp, thì phải sống với chánh niệm. Đừng ngủ quên trong chiến thắng, gây nhân rồi gặp quả.
Quy y sau cái chết của mẹ: "Thà người ta phụ mình chứ mình không phụ người ta"
Cũng có những lúc tôi quỳ khóc dưới chân Phật Quan Âm, nhưng rồi lại đâu vào đấy. Chỉ tới khi biến cố lớn xảy ra, tôi mới thay đổi. Trong hai năm, tôi mất cả anh trai lẫn mẹ. Giữa cơn đau tận cùng, tôi bén duyên và quy y cửa Phật.
Ban đầu, tôi cũng chưa thực sự quy y đâu. Ngồi đọc kinh mà đầu cứ nghĩ này nghĩ nọ. Đến một ngày, tôi đọc được kinh sám hối và thấy quá đúng với mình. Tôi càng đọc càng khóc khi nhận ra mình đã phạm quá nhiều tội lỗi. Lúc đó, tôi nhớ lại hết những người mình đã từng gây tội, rồi gọi điện cho từng người để xin lỗi.
Sau khi được mọi người tha lỗi, tôi cảm thấy tảng đá sau lưng nhẹ đi rất nhiều. Kể từ ấy, tôi đã suy nghĩ khác và sống theo phương châm: "Thà người ta phụ mình chứ mình không phụ người ta". Mình sống bằng cái tâm ngay thẳng, sống tốt, sống nhẹ nhàng và không làm ai đau khổ vì mình nữa.
Nói vậy chứ làm không có dễ, theo Phật khó lắm. Tôi nhớ có một lần tôi lễ Phật mà lòng vẫn nặng trĩu buồn phiền, hận thù.
Nhưng khi vừa bước ra thì đọc được câu, hận thù không thể xóa được hận thù, chỉ có lòng từ bi xóa được hận thù, lúc đó, tôi bật khóc và quyết thực hành trong cuộc sống.
Bây giờ, tôi làm đạo diễn áp lực còn nhiều hơn diễn viên, nhưng không bao giờ cạnh tranh, triệt hạ nhau. Trong công ty của tôi, mọi người luôn nhẹ nhàng, nói năng bình tĩnh với nhau.
theo Trí Thức Tr
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét