1. Bức tranh đen tối của ĐCSTQ
Nhìn về Trung Quốc ngày nay, sự phồn vinh bề ngoài không cách
nào che đậy được sự mục ruỗng hủ bại bên trong. Nó hoàn toàn là một xã hội mà
phần lớn con người coi tiền bạc là tối thượng, mọi người đều chạy theo lợi, chỉ
vì tiền mà bất chấp cả nhân cách và nhân tính: bất chân, bất tín, bất thiện, vô
đức, vô mỹ, vô lại…
Mang danh là quốc gia có nền kinh tế đứng thứ 2 trên thế giới,
nhưng tâm lý chung của người dân Trung Quốc lúc nào cũng đầy dục vọng đói khát,
sẵn sàng đấu tranh, giành giật. Gốc rễ của tính cách đói khát ấy là do các cuộc
vận động như “Cải cách Ruộng đất”, “Đại nhảy vọt”, “Cách mạng Văn hóa”… đã
khiến cho tâm lý bạo động của con người phát triển. Tính cách đó biểu hiện ra ở
chỗ “chiếm hữu”, nếu không thể chiếm hữu nhiều hơn một chút thì sẽ cố sức phá
hoại. Đối với cá thể mà nói, đặc trưng tâm lý thể hiện ra rõ như sự nóng giận,
tham lam, keo kiệt, hèn nhát, tàn bạo, đố kỵ, v.v..
Trong quá trình đấu tranh qua lại, cái ác trong mỗi con người đã
bị phóng đại lên đến mức cực đại. Trường kỳ sống trong môi trường phải “vật
lộn” với đạo đức, với lương tâm để chọn giữa “tố” hoặc “bị tố”, “giết” hoặc “bị
giết”, con người ta quả thật đã bị ĐCSTQ bức đến chỗ tuyệt diệt cái “thiện”
trong tâm. Thực chất, những người sống sót qua các cuộc tranh đấu cũng chỉ là
những kẻ thất bại, là những nạn nhân, bởi vì thứ chiến thắng chính là Đảng
tính, còn nhân tính và bản ngã thật sự của họ thì sớm đã bị chết rồi.
Ông Hồng Minh, một tác giả của nhiều bài viết trên mạng tiếng
Trung nhận định:
“Khi lễ giáo thuần chính của Trung Quốc bị gọi là ‘lễ giáo phong
kiến’ để đả kích, những thứ bị hủy hoại là tinh hoa của văn hóa dân tộc Trung
Hoa và gốc rễ của xã hội… ĐCSTQ đã thay đổi tiêu chuẩn thiện ác của người Trung
Quốc; khi sở thích trong sạch của người ta bị giai cấp vô sản cho là ‘tư tưởng
giai cấp tư sản’ và khi ‘chân lấm tay bùn’ được coi là ‘sạch sẽ’, người Trung
Quốc đã mất đi tiêu chuẩn phân biệt xấu và đẹp.”
“Mấy ngàn năm qua, Trung Quốc được coi là ‘đất nước của lễ
nghi’, là hình mẫu của các nước xung quanh. Từ xưa đến nay, bao nhiêu dân tộc
đã đến Trung Quốc để học tập. Ngày nay lễ tiết của người Nhật Bản, Hàn Quốc đều
được người ta biết đến rộng rãi, nhưng rất ít người nghĩ rằng điều đó là truyền
thừa từ văn hóa Trung Quốc.”
Thiện lương của con người đến từ thiên tính của họ, đến từ sự
lắng đọng của văn hóa và huyết mạch của tổ tiên, đến từ gia đình và những lời
nói việc làm mẫu mực chính thống của người khác. Mất đi văn hóa truyền thống
đối với người Trung Quốc mà nói, chính là mất đi tiêu chuẩn đạo đức để làm
người, mất đi tín niệm vào Thần, mất đi tiêu chuẩn để ước thúc các hành vi bại
hoại, rời xa tiêu chuẩn làm người mà Thần đặt ra cho nhân loại. Do đó, phá hoại
văn hóa truyền thống sẽ dẫn đến sự sa đọa đạo đức xã hội. Ngược lại, đạo đức sa
đọa sẽ trực tiếp phản ánh vào văn hóa, làm cho văn hóa biến dị thêm một bước
nữa. Hai yếu tố này một khi hình thành tuần hoàn ác tính rồi sẽ dẫn đến sự
trượt dốc tổng thể về tiêu chuẩn đạo đức và phẩm hạnh. Những việc trước đây bị
coi là vô đạo đức, thì hiện giờ cho là những chuyện hết sức bình thường. Con
người sống trong văn hóa biến dị như vậy đã rất khó để cảm nhận được sự trượt
dốc của tiêu chuẩn đạo đức.
Thêm vào đó, ĐCSTQ còn dùng mọi thủ đoạn để cưỡng chế tẩy não,
nhồi nhét hình thái ý thức hệ cộng sản, đồng thời lấy vô Thần luận và triết học
đấu tranh làm hạch tâm. Quá trình này họ gọi là “cải tạo tư tưởng”, khiến cho
người ta không cách nào chủ động thoát ra được; đồng thời còn sử dụng các loại
tra tấn tinh thần, cưỡng chế người ta làm theo. Đây thực chất là đang tiến hành
phá hủy tâm linh của mỗi từng cá thể, làm bại hoại một cách có hệ thống lý niệm
giá trị truyền thống vốn có của người Trung Quốc. Nó khiến người Trung Quốc
ngày nay mang theo đầy bạo lực, oán hận, bất cứ lúc nào, bất cứ là trong trường
hợp nào đều có thể bộc phát ra ngoài. Cường độ của nó rất lớn, phương thức biểu
hiện rất ác độc, thậm chí còn khiến người trong cuộc cảm thấy kinh hoàng không
lý giải nổi.
Rất nhiều người Trung Quốc hiện nay không biết gì về văn hóa
truyền thống, cũng không hiểu gì về bản chất của ĐCSTQ. Họ không có văn hóa,
không hiểu lịch sử, không màng đạo đức, không có quan niệm đúng sai, không tin
có Thần, trong đầu họ chỉ có tiền bạc, quyền lực, dục vọng, khi nói với họ về
Thần, họ sẽ cho rằng bạn quá cổ hủ. Dẫu rằng ở đâu đó, trong một hoàn cảnh nào
đó, bạn vẫn có thể gặp những người Trung Quốc tốt, nhưng so với xu thế chung
của xã hội thì đó là những trường hợp vô cùng hiếm hoi, dù chưa mất đi lương
tâm nhưng cũng không dám vượt quá vòng tròn giới hạn mà ĐCSTQ vạch sẵn, không
dám đụng chạm tới những tội ác mà ĐCSTQ gây ra, không dám giúp đỡ những gì mà
ĐCSTQ muốn tiêu diệt.
Không khó để có thể nhìn thấy một cách toàn diện bức tranh xã
hội Trung Quốc ngày nay: nhân tâm mục ruỗng, xã hội suy bại, đất nước đã không
ra đất nước. Cái gọi là “xã hội hài hoà”, thực chất là xã hội cùng một giuộc
với tà ác, khó mà phân tách ra được. Nỗ lực của dân gian trở về với truyền
thống bị dẫn hướng sai một cách giảo hoạt, nhân tâm hướng thiện tự phát bị bóp
chết một cách vô tình.
Dục vọng “giàu qua một đêm”, bầu không khí “giải trí đến chết”,
tâm thái “nghiện quá rồi sẽ chết” mà ĐCSTQ tận sức tạo ra, khiến cho sự nóng
nảy, ác độc, ích kỷ, lạnh nhạt trở thành bầu không khí chung của xã hội. Người
có năng lực và suy xét lần lượt bỏ nước mà đi; những người không có lối thoát
chỉ đành qua ngày đoạn tháng, trong sợ sệt bất an mà đợi đến ngày mai.
Không chỉ tà biến nhân tâm người Trung Quốc, cho đến nay, ĐCSTQ
vẫn tiếp tục đẩy cái ác lên đến đỉnh điểm bởi tội ác diệt chủng, xây dựng hai
ngành công nghiệp giết người là mổ cướp nội tạng sống và nhựa hóa thi thể, lấy
nguồn từ các tù nhân lương tâm như nhóm Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ,
người Tây Tạng, v.v..
Đồng thời đối với quốc ngoại, ĐCSTQ lại dùng tiền và quyền mua
chuộc, bắt nạt, cưỡng ép các quốc gia khác phải im lặng trước tội ác chống lại
loài người, gây ảnh hưởng tiêu cực tới các tổ chức nhân quyền quốc tế, thậm chí
biến họ thành đồng lõa, tiếp tay, làm giàu cho Đảng để bức hại nhiều hơn nữa.
2. ĐCSTQ – Giáo phái hại dân hại nước chưa từng có
Mặc dù ĐCSTQ chưa bao giờ tự gọi mình là một tôn giáo nhưng nó
có tất cả các đặc điểm của một tôn giáo. Khi mới bắt đầu thành lập, nó hô hào
nhân dân tham gia vào cuộc đấu tranh suốt đời với mục đích để xây dựng một
“thiên đường nhân gian”.
Các tôn giáo có nhà thờ, đền chùa, ĐCSTQ có các cấp Đảng uỷ; Các
tôn giáo có lễ rửa tội hay nhập môn, ĐCSTQ có buổi lễ tuyên thệ trung thành
vĩnh viễn với Đảng; Các tôn giáo có linh mục, sư sãi, ĐCSTQ có các cấp bí thư;
Các tôn giáo có giáo nghĩa, ĐCSTQ có chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Mao Trạch
Đông, lý luận Đặng Tiểu Bình, tư tưởng Giang Trạch Dân và Hiến chương của Đảng;
Các tôn giáo có kinh sách, ĐCSTQ có bài viết của các lãnh tụ Đảng; Các tôn giáo
có các buổi giảng đạo, ĐCSTQ có các buổi học chính trị, các buổi họp và phát biểu
của lãnh đạo; Các tôn giáo có Thánh ca, ĐCSTQ có các bài hát ca ngợi Đảng. Hơn
thế nữa, ĐCSTQ phủ định, mạt sát tất cả tôn giáo, tất cả Thần linh, tự tôn các
lãnh tụ của nó là những vị “Thần”, là “vĩ đại, quang vinh, chính xác”.
Điểm quan trọng nhất là, nếu như các chính giáo từ xưa đến nay
đều giảng ra đạo lý hướng con người tới sự thiện lương, lấy sự giáo hóa đạo đức
con người và cứu rỗi linh hồn người ta làm mục đích; thì ĐCSTQ làm điều hoàn
toàn ngược lại. Những việc làm của ĐCSTQ từ khi cướp đoạt chính quyền xoay
quanh đấu tranh giai cấp, cách mạng bạo lực chuyên tàn sát và khủng bố, kết hợp
cùng tuyên truyền thù hận, đã cướp đi hàng chục triệu sinh mạng con người. Hơn
thế nữa, nó lấy việc huỷ hoại đạo đức con người làm mục đích. Điều đó đã khiến
nhân tâm bại hoại, ma tính đại phát, khiến người dân chỉ còn hình hài chứ bản
chất đã không còn giống người. Có thể nói rằng cái gọi là “thiên đường nhân
gian” của ĐCSTQ chính là địa ngục trần gian ngay giữa đời thường.
Những việc ĐCSTQ làm đã chứng minh rằng nó đích thị là một tà
giáo. Nếu như các chính giáo đều do Thần, Phật, Chúa hạ thế truyền Pháp độ
nhân, thì trái lại ĐCSTQ huỷ diệt nhân loại. Điều đó nói lên rằng đằng sau
ĐCSTQ chính là ma quỷ. Loại ma quỷ này đã đứng đằng sau mọi thủ đoạn của ĐCSTQ
để xúi giục con người lừa dối lẫn nhau, tranh đấu với nhau, độc ác đến cùng
cực. Giả – Ác – Đấu đã bị ĐCSTQ phóng đại vô số lần.
Nhìn vào những gì ĐCSTQ làm ra, nhìn vào các cuộc vận động của
ĐCSTQ, người ta sẽ không khỏi giật mình nhận ra một chữ: Hận. Chữ hận này không
phải là thù hận. Thù hận là vì thù mới sinh ra hận, nhưng cái hận mà ĐCSTQ tiêm
nhiễm và nuôi dưỡng là cái hận vô duyên vô cớ, hận ngút trời xanh, giống như là
cái hận của Satan với Thiên Chúa, cái hận của ma quỷ đối với Phật Thích Ca. Vì
hận ấy, ĐCSTQ không chỉ giết chóc người dân một cách tàn bạo qua các phong trào
vận động, mà còn khiến đạo đức của con người bại hoại đến mức bị huỷ diệt triệt
để, rơi vào vực sâu muôn kiếp không thể quay trở lại làm người.
Tục ngữ nói, theo thiện như leo lên, theo ác như tụt xuống.
Những người đạo đức trượt dốc thuận nước đẩy thuyền, mỗi một lần đi theo dục
vọng và thoả hiệp nhu nhược, đều sẽ khiến người ta trượt vào sự khống chế của
ma quỷ, mãi cho đến một ngày khó tự vực lên được, thậm chí hãm vào hiểm cảnh mà
vẫn không tự biết. Đây lẽ nào không phải là hoàn cảnh của rất nhiều người Trung
Quốc nói riêng và người dân thế giới nói chung trong thời đại ngày nay sao?
3. Tương lai nào cho người Trung Quốc và toàn nhân loại?
Căn nhà dỡ bỏ rồi, có thể dựng lại. Gia đình bị phá hoại, có thể
hàn gắn lại. Công ty bị phá sản rồi, có thể khởi nghiệp lại. Thời thanh xuân
của một thế hệ người bị lãng phí rồi, có thể ký thác hy vọng vào thế hệ sau.
Thậm chí quốc gia bị nước khác chinh phục rồi, thì chỉ cần văn hóa, ngôn ngữ và
lịch sử không tiêu vong, vẫn còn có một ngày quật khởi lại lần nữa. Nhưng khi
lịch sử một dân tộc bị soán đổi, văn tự bị phá huỷ, ngôn ngữ bị nhiễm độc, văn
hoá truyền thống bị phá hoại hết lần này lần khác, nhân tâm bị lăng nhục, uốn
cong, biến dị hết lần này lần khác, mặt đất hoang vu, nguồn nước khô kiệt,
người tốt bị giết hại, lương tri bị làm câm nín, thì cái dân tộc đó liệu còn có
một ngày đứng dậy lần nữa hay không?
Các loại tín ngưỡng xưa nay đều nói về thời kỳ mạt kiếp của nhân
loại, Phật giáo nói về thời kỳ mạt Pháp, Thiên Chúa giáo nói về ngày tận thế.
Khi mà đạo đức con người trở nên tuột dốc, rời xa tín ngưỡng Thần, trong khi ma
quỷ mặc sức hoành hành, thì kiếp nạn sẽ xảy ra.
Ngày nay, khi ĐCSTQ dùng quyền và tiền để áp chế và cướp đoạt từ
những nước yếu hơn, khống chế và gây rối loạn Liên Hiệp Quốc, gây ảnh hưởng
ngầm đối với các quốc gia phương Tây, thì có thể thấy rằng thứ ma quỷ đứng đằng
sau ĐCSTQ đã vượt ra khỏi phạm vi của quốc gia và bao trùm toàn nhân loại. Sự
xuống dốc của đạo đức do đó không chỉ ở trong phạm vi Trung Quốc Đại lục nữa,
mà đã là kiếp nạn của tất cả mọi người trên trái đất.
Mỗi người dân thế giới thực sự cần giữ gìn bản tính thiện lương,
giữ gìn quy phạm đạo đức và phẩm hạnh tư tưởng, đồng thời nhận thức được bản
chất của ĐCSTQ và mục đích huỷ diệt mà nó hướng tới, có như vậy mới có thể có
hành động thích đáng đối với những tội ác mà ĐCSTQ gây ra. Vạch trần mục đích
cuối cùng của ĐCSTQ để cho nhiều người hơn nữa hiểu được bản chất của nó, chính
là ước nguyện của loạt bài này.
Còn với người Trung Quốc mà nói, chỉ có khôi phục lại đạo đức
toàn xã hội, tịnh hóa tâm linh, khôi phục truyền thống, xây dựng lại tín ngưỡng
đối với Thần, người Trung Quốc mới có thể tránh được khống chế của ĐCSTQ và mở
ra được cho mình một con đường dẫn tới tương lai tốt đẹp.
Hiện nay, tại Trung Quốc và khắp thế giới đã xuất hiện một làn
sóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ đối với những người đã gia nhập nó. Các nước phương
Tây mà đi đầu là Mỹ cũng đang ngày càng nhìn rõ hơn bản chất của ĐCSTQ và thanh
lý những ảnh hưởng của nó trên toàn thế giới. Kiếp nạn này của nhân loại thật
sự vẫn còn nhìn thấy hy vọng!
(Ban biên tập Trí Thức
VN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét