Thứ Ba, 30 tháng 4, 2019

Kỳ quặc, người đồng hương Lê Đức Anh của tôi; Nên quy định thời gian… sống thực vật

Nguyễn Khắc Mai
30-4-2019
Ông quê ở Truồi, huyên Phú lộc, Thừa thiên. Tôi người huyện Hương Trà cùng tỉnh, thành đồng hương của nhau. Hơn nữa ở Truồi, tôi có người anh rể, lấy người chị con Bác ruột của tôi. Trong nhà tôi, mọi người gọi anh ấy là anh Khóa Truồi (Khóa sinh).
Người đồng hương của tôi có số phận rất kỳ lạ, tôi nghĩ là kỳ quặc. Ông học đến tiểu học, rồi đi làm “Cọp rằng” (caporal) cho một đồn điền cao su. Nhờ đó, ông biết cai quản, chỉ huy. Sau ngày 23-9, khi “Mùa thu rồi, ngày 23, ta ra đi theo tiếng sơn hà xao xuyến”, ông đưa cả đội công nhân của mình theo kháng chiến.
Ông đánh giặc, lập công rồi được cử làm tỉnh đội trưởng, mà ai cũng nghĩ là tỉnh đội trưởng nhất định phải là đảng viên. Mặc nhiên ông vào cấp ủy làm tư lệnh Khu IX (Trần Bạch Đằng kể cho tôi), chưa bao giờ được kết nạp đảng. Nhưng Tổng bí thư Đỗ Mười đã ký quyết định đặc cách, hợp thức hóa tư cách đảng viên của ông.

Tôi cũng có một người bạn, hồi kháng chiến hoạt động rất hăng hái, kể cả khi ở tù, anh được coi như đảng viên. Đi dạy, rồi về Đại học Sư phạm, anh được bầu vào đảng ủy. Sau anh bị xóa tên, anh không hưởng được ân huệ như ông Mười đối với 6 Nam (bí danh của ông Anh). Đó là điều kỳ thứ nhất, không cần kết nạp vẫn vào Bộ Chính trị.
Điều kỳ thứ hai mà tôi được biết, ông rất hăng hái đánh đuổi Pôn Pốt ở Campuchia, mà đó là sự chống Tàu rất tích cực! Vì Khơ me đỏ chính là con nuôi của Tàu Cộng. Chống Tàu hăng hái ông được thăng vượt cấp lên trung tướng, rồi đại tướng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Nhưng điều kỳ thứ 3, mới thật kỳ quặc. Khi ông ta trở cờ, quay lại thân Tàu Cộng, làm kẻ liên lạc giữa Nguyễn Văn Linh với đại sứ Tàu, dàn xếp để có cuộc “quy hàng Bắc thuộc Thành Đô”, ông được thăng chức, làm Chủ tịch Nhà nước.
Không ly kỳ sao được. Cứ mỗi lần ông bẻ quặt, thì leo lên một bậc thang danh vọng mới. Chống Tàu, được thăng tướng. O bế Tàu, đi đêm với Tàu, đẩy đảng Cộng sản và Nhà nước VN vào vòng nô dịch của Tàu, ông leo cao ngất ngưỡng. Nói ngất ngưỡng là nói ngôi vị của ông. Chứ về nhân phẩm, ông làm sao sánh được cái “ngất ngưỡng” của cụ Nguyễn Công Trứ!
Tôi viết vài lời ai điếu, tiễn người đồng hương của tôi về cửu tuyền.

Nên quy định thời gian… sống thực vật

Bá Tân
30-4-2019
Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của tự nhiên. Kẻ hành khất cũng như tỷ phú giàu nhất thế giới, vua ngự trị trên ngai vàng cũng như lính quèn đều “chơi chung” quy luật nghiệt ngã ấy.
Sống và chết là hai thế giới, cách nhau chưa đến một sợi tóc. Chỉ trong tích tắc, khi đã tận số, sự sống sẽ chuyển hóa thành cái chết, từ thế giới sống tạm chuyển sang thế giới vĩnh hằng. Mọi người đều có thời khắc đặc biệt ấy, hãy thanh thản đón nhận, hãy vui vẻ lên đường về với đất mẹ.
Dằng dặc chiều dài lịch sử nhân loại trước đây, kể cả trong sách viễn tưởng, chưa từng nghe chuyện sống thực vật. Lịch sử nhân loại luôn sòng phẳng và chuẩn mực, sống là sống, chết là chết, đúng với nguyên nghĩa của nó.
Sự đời, nhất là thời đoạn nhiễu nhương láo nháo, không thiếu những trớ trêu, thậm chí trái quy luật. Kể cả sống và chết cũng bị lạm dụng trắng trợn, cố tình đi ngược quy luật khách quan. Hiện tượng “sống thực vật” không chỉ là khái niệm trong tài liệu khoa học, mà trở thành sự vật phơi bày trong đời sống, gắn liền tên tuổi những thân chủ cụ thể.
Sống thực vật là cách thoi thóp cưỡng ép, trái quy luật. Dùng phương tiện y dược hiện đại cưỡng ép các bộ phận con người đã ngừng hoạt động phải “sống” như cỗ máy rệu rạo lay lắt.
Sống thực vật là kéo dài sự ngắc ngoải về thể xác, đời sống tinh thần hoàn toàn là con số không. Thiết bị y tế cho dù cực kỳ hiện đại chỉ có thể “cứu vớt” phần con, còn phần NGƯỜI thì không và không thể.
Tăng thêm một đoạn phần con, còn phần NGƯỜI là con số không, đó là “chỉ tiêu” của sống thực vật, lay lắt vô hồn như thế đáng sống hay không. Những ai bất chấp quy luật, sống theo kiểu đó, đủ biết họ là người như thế nào.
Dân chúng vừa không có nguyện vọng, vừa không có điều kiện sống thực vật. Nếu có, chỉ là cá biệt, vì lý do tế nhị (chờ thêm mấy ngày đợi người thân ở xa…). Sống thực vật chủ yếu là “sân chơi” của một số quan chức, họ vừa có quyền, vừa lắm tiền, tham sống, sợ chết. Một số bệnh viện trọng điểm, tại khu vực phục vụ sống thực vật, danh tính đều là những “thương hiệu mạnh”, ở đó đố tìm ra người dân bình thường,
Có những quan chức (dù đã nghỉ hưu) đến bệnh viện sống thực vật kéo dài dằng dặc tháng nọ sang tháng kia, thậm chí dầm dề qua nhiều năm. Phục vụ đối tượng sống thực vật không chỉ tốn kém thuốc men, điều quan trọng hơn là làm hao tổn nguồn nhân lực trình độ cao của ngành y tế. Nếu không “sa lầy” vào những ca sống thực vật, thầy thuốc trình độ cao có thêm cơ hội đem lại sự sống đúng nghĩa cho những người chưa đến lúc chết (tránh được những ca chết oan nhờ được cứu chữa kịp thời).
Cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ cao cấp, phải luôn gương mẫu để dân noi theo. Gương mẫu trong cuộc sống thường ngày, kể cả lúc chết (cách chết) cũng phải gương mẫu. Là quan chức, nhất là quan chức cỡ bự, kéo dài triền miên sống thực vật là nêu gương xấu, gây phản cảm, bị dư luận xã hội mỉa mai chê trách.
Tốt nhất là tự nêu gương, đó là cách phòng bệnh hữu hiệu nhất. Để ngăn chặn tình trạng lạm dụng chức quyền, trơ lỳ, không chịu nêu gương, trung ương nên đưa ra quy định về vấn đề sống thực vật.
Quan chức đương thời nên tìm đọc và cố gắng ảnh hưởng vị quan lẫy lừng Giang Văn Minh. Bị triều đình phong kiến Trung Quốc hãm hại, sau khi đưa thi hài về nước, Giang Văn Minh được vua đương thời tặng câu thơ để đời:
Ai cũng sống, sống như ngươi thật đáng sống
Ai cũng chết, chết như ngươi, chết như sống.

Không có nhận xét nào: