Blog Phạm Viết Đào:
Thưa quý vị và các bạn
Loạt clip được thực hiện về các trận đánh ác liệt tại Hà Giang do các CCB từng tham chiến tại mặt trận này kể lại được thực hiện vào giai đoạn tháng 7-8/2012, sau khi blogger Phạm Viết Đào nghỉ hưu ( 1/6/2012...
Những clip này được đưa lên mạng trước gần 1 năm sau đó thì blogger Phạm Viết Đào bị " xộ khám" 15 tháng tù ( ngôn ngữ của các dư luận viên khi viết về việc bắt giam P.V.Đ)...
Nhân dịp tưởng nhớ về ngày 17/2/1979 năm nay, ngày Trung Quốc phát động cuộc chiến tranh xâm lược trên toàn tuyến biên giới các tỉnh phía bắc nước ta, theo yêu cầu của nhiều bạn đọc, blogger Phạm Viết Đào lần lượt khôi phục lại một số clip được thực hiện thời điểm trước khi đi "tu nghiệp" 15 tháng trong tù...
Mời quý vị và các bạn chú ý đón xem !
( Học theo cách mời của VTV...he...he...)
Bài liên quan:
Ngày 28/4/1984, Cao điểm 1509-Vị Xuyên-Hà Giang bị Trung Quốc đánh chiếm qua lời kể của các nhân chứng...
P.V.Đ và 1 CCB của E 876-F356 đứng trên sườn của đỉnh 468, sau lưng là đỉnh
685, góc trái xa là đỉnh 772; Ảnh chụp tháng 10/2014 tại chân 685 sau khi Phạm Viết Đào " sau khi mãn khóa lớp " tu nghiệp" 15 tháng ngày 13/9/2014...
Cao điểm 1509, phần đỉnh ngọn núi này nay đã nằm bên biên giới Trung Quốc sau hiệp định ngừng chiến được ký giữa Trung - Việt năm 1990.
Chúng tôi xin trích một đoạn bài viết dựa theo lời kể của một trung đoàn trưởng pháo binh Trung Cộng đã tham dự trận đánh chiếm Núi Đất (Lão Sơn) năm 1984 từ cuốn sách nói trên, do Hà Minh Thành (Trần Trung Đạo) đang sinh sống tại Nhật dịch và trực tiếp gửi cho Phạm Viết Đào....
Bà viết này đã xuất hiện lần đầu tiên tại Việt Nam trên blog Phạm Viết Đào 2009...
Sau khi đưa bài này lên blog, trang Quân sử Việt Nam đã tổ chức một chiến dịch " ném đá" vào P.V.Đ, trong đó có cả CCB của 356 từng chiến đấu ở Vị Xuyên Hà Giang tham gia...
Một số ý kiến cho rằng: Phạm Viết Đào đã giúp Việt Tân chuyển lửa về quê để đốt phá mối quan hệ hữu nghị Việt-Trung "đời đời bền vững"...
Xin đưa lại những thông tin này của Hà Minh Thành ( Trần Trung Đạo)...
Theo 1 nguồn tin từ một trang mạng, trận đánh chiếm Cao điểm 1509 ngày 28/4/1994,
Bà viết này đã xuất hiện lần đầu tiên tại Việt Nam trên blog Phạm Viết Đào 2009...
Sau khi đưa bài này lên blog, trang Quân sử Việt Nam đã tổ chức một chiến dịch " ném đá" vào P.V.Đ, trong đó có cả CCB của 356 từng chiến đấu ở Vị Xuyên Hà Giang tham gia...
Một số ý kiến cho rằng: Phạm Viết Đào đã giúp Việt Tân chuyển lửa về quê để đốt phá mối quan hệ hữu nghị Việt-Trung "đời đời bền vững"...
Xin đưa lại những thông tin này của Hà Minh Thành ( Trần Trung Đạo)...
Theo 1 nguồn tin từ một trang mạng, trận đánh chiếm Cao điểm 1509 ngày 28/4/1994,
Trung Quốc đã đưa trung đoàn 118 thuộc sư đoàn 40, quân đoàn 14 trực thuộc quân khu Côn Minh có pháo binh yểm trợ đã tấn chiếm cao điểm Núi Đất 1509...
Theo một nguồn tin trên mạng Trung Quốc đã thiệt hại 198 lính khi đánh chiếm 1509...
Trận Lão Sơn trong cuộc chiến tranh biên giới Trung – Việt năm 1984
Posted on 05/07/2014 by nghiemluongthanh
Lính Trung quốc đang cắm cờ tại đỉnh núi 1509 ( núi Lão Sơn ) trong trận chiến ngày 28-4-1984
Trần Trung Đạo
Dịch từ Internet China Defence
Lời người dịch:
Cuộc chiến Việt Trung lần thứ nhất xảy ra từ năm 1979 đã chấm dứt. Cả hai bên, vì những lý do khác nhau, đều hạn chế không cho dư luận thế giới và nhân dân của họ biết về những sự thật của cuộc chiến này. Sau năm 1979, trên những đỉnh đồi, những ngọn núi dọc biên giới Việt Trung, nhiều cuộc đụng độ lớn nhỏ vẫn thường xảy ra.
Bài viết ngắn dưới đây đăng trong trang Internet China Defence và cũng được in trong tác phẩm Dữ Kiện Bí Mật Của Chiến Tranh Trung-Việt (Secret Records of Sino-Vietnamese War) của ba tác giả Jin Hui, Zhang Hui Sheng and Zhang Wei Ming là một trong số rất ít tài liệu về những trận đánh đã được tiết lộ.
Bài viết dựa theo lời kể của một Trung đoàn trưởng pháo binh Tàu.
Mặc dù trong nhiều đoạn, người kể không che giấu được tính khoác lác, cường điệu, song qua những dữ kiện do viên Trung đoàn trưởng cung cấp, cũng chứng tỏ rằng Tàu chưa bao giờ từ bỏ giấc mộng thiên triều xâm lược bắt nguồn từ chính sách bá quyền truyền thống của họ.
Là một người VN tôi xin cảm tạ sự hy sinh của những chiến sĩ để bảo vệ tổ quốc cũng như tri ân các gia đình đã có các liệt sĩ hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ biên cương phía bắc
Bài tường thuật do một Trung đoàn trưởng pháo binh Quân đội Tàu trong cuộc chiến Trung-Việt năm 1984. Tôi không biết chắc chắn về mức độ chính xác của bản tường thuật nhưng khá gần với những gì tôi đã được đọc về chiến tranh Trung-Việt. Bài tường thuật có nhiều dữ kiện rất chi tiết.Lưu ý: Núi Lão Sơn, cao 1422 mét trên mặt biển. Lão Sơn có nghĩa là “Núi Già” theo tiếng Tàu. Lão Sơn nằm bên trong lãnh thổ VN gần biên giới Tàu. […] Jin Hui
———————————
Đầu năm 1984, trung đoàn của chúng tôi nhận lịnh phải chiếm núi Lão Sơn.
Ngày 18 tháng 2 chúng tôi tiến đến Ei-Liang, và ngày 20 đến đồi Ma-Sho. Sau 40 ngày chuẩn bị, ngày 1 tháng Tư, 3 đại đội gia nhập ” Đề án 142 “. Họ bắn vài loạt đạn về phía VN và rút ngay, để buộc phía VN trả đũa, và qua đó, để lộ vị trí.
Chúng tôi dùng đại pháo để áp đảo phía VN. Ngày 26 tháng 4, mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng và Lực Lượng Đặc Nhiệm Pháo Binh 119 được thành lập.
Để chiếm một căn cứ hỏa lực, chúng tôi tiến quân vào ban đêm. Không ai được phép gây tiếng động. Chúng tôi tháo gỡ các bộ phận súng 85 ly và chỉ lắp ráp lại sau khi đến căn cứ.
Tầm hỏa lực chỉ cách quân VN 500 mét. Để thấy đường đi, chúng tôi dùng các tấm vải trải giường trắng. Chúng tôi bố trí súng dọc phía bên phải của một căn nhà hoang. Trung đội 4 thám thính tiến quá sát với vị trí của quân VN, chỉ cách 400 mét và trong tầm bắn thẳng.
Ngày 28 tháng 4, lúc 5 giờ 50 sáng, pháo binh bắt đầu khai hỏa. Sau 34 phút pháo kích, mặt đất như bắt đầu rung chuyển. Lúc 6 giờ 24 phút sáng, khi trận pháo kích vừa ngưng, bộ binh mở cuộc tấn công. Quân đội VN phản ứng trong vòng 2 phút. Và ngay trong loạt đạn đầu tiên họ đã bắn hạ một Trung đội trưởng của chúng tôi. Anh ta là đồng chí đầu tiên hy sinh tại Lão Sơn. Chúng tôi bắn yểm trợ cho bộ binh. Bộ binh tiến bằng cách nhảy từ miệng hố đạn này sang hố đạn khác. Sau 9 phút, chúng tôi chiếm được điểm cao 662.6, và 54 phút sau, núi Lão Sơn hoàn toàn lọt vào tay chúng tôi. Đến 3 giờ 30 chiều, khoảng 20 điểm cao phía đông điểm cao 662.6 cũng lọt vào tay chúng tôi. Chúng tôi cũng triệt hạ một xe tăng của phía VN bằng 5 phát pháo trực xạ.
Ngày 11 tháng 6, lúc 3 giờ sáng, một viên pháo sáng được bắn lên. Chúng tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Trong suốt 30 phút, chúng tôi không liên lạc được với các đơn vị khác bằng điện thoại. Tiểu đoàn 2 thám thính cũng bị gián đoạn liên lạc. Duy nhất một Trung đội trưởng liên lạc được với chúng tôi và yêu cầu chúng tôi khai hỏa. Chúng tôi từ chối với lý do các đơn vị bạn cũng ở ngay trong vị trí đó. Chúng tôi yêu cầu 5 lính thám thính của tiểu đoàn 2 đến mặt trận, nhưng họ bị hỏa lực của quân đội VN ngăn chặn.
Trời sáng, viên chỉ huy toán thám thính với cả đại đội thám thính cũng bị đẩy lui. Tại điểm này chúng tôi biết các vị trí tiền phương của chúng tôi đã bị quân VN tràn ngập.
Vào 5 giờ 30 sáng, với sự yểm trợ của tiểu đoàn pháo, chúng tôi mở cuộc phản công. Trong vòng 30 phút, chúng tôi chiếm lại các vị trí đã mất. Lúc 6 giờ, quân đội VN mở cuộc tấn công mới. Các đơn vị bộ binh của chúng tôi gọi pháo binh bắn yểm trợ. Khoảng 500 đến 600 quân VN đã tấn công vào phòng tuyến của chúng tôi giữa lúc các giàn tên lửa của chúng tôi cũng bắt đầu khai hỏa.
Chúng tôi giữ được vị trí và bắn hạ khoảng 100 quân VN. Tiểu đoàn pháo thứ hai của chúng tôi cũng vừa gia nhập mặt trận và tuôn đại pháo vào quân VN.
Đến 3 giờ chiều, quân đội VN không thể nào tiến đến được vị trí phòng thủ của chúng tôi. Lực lượng tiếp viện của phía VN đang cố gắng vượt qua sông và tấn công vào phía cạnh sườn của chúng tôi. Tư lịnh sư đoàn ra lịnh chúng tôi khai hỏa. Trước hết chúng tôi hướng nòng pháo vào 10 độ phía bên trái và rồi 10 độ phía bên phải. Cả đại đội quân VN đã không thể rút về vị trí của họ.
Ngày 12 tháng 7, quân VN phản kích
Sau 11 tháng 6, chúng tôi đã học được bài học. Các ống phóng tên lửa do tôi chỉ huy. Pháo 82 ly do các tiểu đoàn chỉ huy. được đào sâu vào và đặt dưới quyền chỉ huy trực tiếp của tôi. 12 trung đội đại pháo, bao gồm 4 trung đội xe tăng được phân phối cho mỗi đơn vị. Các hỏa lực tăng cường sẽ được hướng dẫn để bắn thẳng vào những con đường mà quân VN chắc chắn sẽ dùng để tiến. Những con đường đó được chia ra. Mỗi đơn vị thám thính được chọn một hướng. Hai trung đội pháo sẽ bắn vào con đường chính với mục đích làm chậm chân quân VN. Ba trung đội tên lửa đóng trên cao điểm 152. Một trong số đó do Li Hai-Ren chỉ huy. Mật ngữ để tấn công là Heo Rừng.
Ngày 12 tháng 7, chúng tôi biết được danh sách các đơn vị của quân VN. Theo sự ước tính của chúng tôi, địch quân gồm hai trung đoàn thuộc sư đoàn 356, một trung đoàn thuộc sư đoàn 316, và 6 trung đoàn độc lập sẽ tham gia trận đánh.
Chúng tôi dự đoán quân VN sẽ tấn công lúc 5 giờ sáng. Lúc nửa khuya, chúng tôi có 2,5 lần số đạn bình thường sẵn sàng cho các khẩu pháo. Lúc 3 giờ sáng, tổng hành dinh thông báo 3 vị trí của quân VN và ra lịnh khai hỏa vào các vị trí đó
Sau tràng pháo thứ nhất, tôi nói chuyện với Trung đoàn trưởng Chang Yo-Hop. Tôi hỏi ông ta nếu ông ta là chỉ huy quân đội VN, ông ta chắc chắn sẽ tấn công vào khu vực nào? Viên trung đoàn trưởng chỉ khoảng rừng trống khoảng 300 mét ở phía bắc của dòng sông.
Tôi đồng ý với ông và chỉ thị cho 6 trung đội trọng pháo tập trung hỏa lực vào mục tiêu 1000 mét chung quanh khu vực đó. Tôi báo cáo quyết định đến Bộ chỉ huy. Tư lịnh phó sư đoàn chấp thuận. Tôi ra lịnh pháo binh bắn từng loạt cách nhau 10 phút. Sau loạt pháo thứ hai, không có gì xảy ra (gạch bỏ phần chửi tục bằng tiếng Tàu). Tôi chỉ thị bắn hỏa châu soi sáng khu vực và kết quả cũng không có gì. Thật phí đạn. Bộ tư lịnh chỉ thị chúng tôi ngưng bắn. Lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Nhiều binh sĩ của chúng tôi lăn ra ngủ ngay.
Ngay lúc đó chúng tôi mới khám phá ra rằng lực lượng tấn công của phía VN chỉ cách phòng tuyến chúng tôi 500 mét. Hai Tiểu đoàn trưởng của quân VN bị giết tại chỗ. Mặc dù không có chỉ huy, quân VN đã không từ bỏ vị trí của họ. Những lính bị thương cũng không rên rỉ. Họ di chuyển thương binh ra khỏi khu vực sau khi hỏa châu vừa tắt. Kỷ luật của quân VN thật không thể nào tin được.
Lúc 5 giờ sáng, cả địa ngục rung rinh. Trận đánh bùng nổ tại mọi phía. Chúng tôi bắt được tù binh đầu tiên tại điểm này sau khi đã gây thương vong trầm trọng cho địch quân. Qua các tù binh, chúng tôi biết những gì đã xảy ra trước đó.
Quân VN quả thật có kỷ luật rất cao, đến nỗi họ tung ra cuộc tấn công theo đúng kế hoạch ngay cả khi chỉ huy trưởng của họ đã tử trận. Quân VN rất giỏi giấu tung tích. Họ phối hợp chặt chẽ với nhau ngay cả không dùng một phương tiện truyền tin vô tuyến nào trước khi tấn công.
Ngay khi quân VN tấn công, các đơn vị bộ binh chúng tôi gọi pháo yểm trợ. Tôi lo lắng sẽ bắn nhầm quân bạn. Bộ chỉ huy ra lịnh tôi khóa phòng tuyến bằng cách bắn vào làn sóng tấn công thứ hai. Làn sóng tấn công thứ nhất thường là các đơn vị thám thính, nơi phía sau có thể có cả trung đoàn đang yểm trợ. Các giàn tên lửa của chúng tôi nhả 13 tràng liên tục. Ngoài ra các khẩu pháo 85 ly, 100 ly, 152 ly cũng tham gia phản kích.
Chúng tôi bắn 200 mét về phía trước tại 6 điểm. Từ trái sang phải và trở lại sang trái. Hỏa lực pháo chúng tôi dựng lên một bức tường lửa chung quanh các đơn vị của chúng tôi. Chúng tôi giết rất nhiều quân VN và nhiều ống phóng tên lửa của chúng tôi nóng đỏ rực. Trong ngày đó, trung đoàn chúng tôi bắn trên 10 ngàn viên pháo.
Đến trưa, chúng tôi hết đạn. Khi tin này được báo lên Chang Yo-Hop, ông ta thật không vui. Không có hỏa lực pháo yểm trợ, thật không có cách gì ngăn chặn được sức tấn công của 6 trung đoàn quân VN. Tôi đã gọi tăng viện đạn dược ngay khi viên pháo đầu tiên được bắn đi.
Lúc 1 giờ chiều thì 470 xe tải chở đạn cũng vừa tới. Quân đội VN đã chiếm lại được cao điểm 164. Một trong những tiểu đoàn của họ chỉ còn 6 người sống sót nhưng họ vẫn tiến. Lực lượng bộ binh của chúng tôi bắt đầu khai hỏa phản công ngay.
Cuộc pháo kích nặng nề cày nát điểm cao đó. Trong vòng 15 phút chúng tôi chiếm lại được cao điểm 164. Quân VN từ chối rút lui. Làn sóng này sang làn sóng người khác tiếp tục tiến lên giành lại ngọn đồi. Khi cuộc chiến tàn, chúng tôi đếm được 3700 địch quân địch bỏ thây trên mặt trận. Tư lịnh sư đoàn chúng tôi, cựu chiến binh từ thời nội chiến, cũng phải nói rằng ông ta chưa bao giờ thấy nhiều xác chết như thế. Chúng tôi tịch thu vũ khí và thắt lưng trên xác VN và phân phát cho lính trong trung đoàn chúng tôi. Đêm đó, bảy chúng tôi trong Bộ chỉ huy trung đoàn với Tư lịnh trung đoàn Chang Yo-Hop hút hết 4 bao thuốc.
Chúng tôi không thể ăn, chỉ uống sạch cả bốn thùng rượu.
Ngày 14 tháng 7, chúng tôi ra tín hiệu cho phép phía VN đến thu hồi xác chết. Chúng tôi yêu cầu họ mang cờ Hồng Thập Tự, mỗi toán không được quá 50 người và không được mang theo vũ khí. Một toán khoảng 60 đến 70 lính VN đến, không có cờ. Khi phát hiện ra họ không tuân theo thỏa thuận vì họ có mang theo súng, chúng tôi khai hỏa.
Chúng tôi không quan tâm đến sinh mạng của họ. Không một người nào trong nhóm lính này sống sót. VN chẳng còn đến thu hồi xác chết nữa. Trời đang là mùa hè. Nắng rồi mưa. Không ai có thể chịu được mùi xác chết. Chúng tôi buộc phải gởi các đơn vị chống hóa chất đến để đốt tất cả xác chết bằng những ống phun lửa.
Trần Trung Đạo dịch
CCB Trung Quốc thăm chiên trường 1509
TRẬN ĐÁNH CHIẾM 1509 ( LÃO SƠN) NGÀY 28/4/1994 VÀ CAO ĐIỂM 1250 VỊ XUYÊN-HÀ GIANG ĐƯỢC SA LỰC VÀ MÂN LỰC ĐỀ CẬP NHƯ THẾ NÀO TRONG CUỐN " CHÍN LẪN XUẤT QUÂN LỚN"...
Sa Lực – Mân Lực trong cuốn Chín lần xuất quân lớn của TQ mô tả rất chi tiết trận đánh Lưỡng Sơn...( Cao điểm 1509 ( Lão Sơn) và Cao điểm 1250 ( Giả Âm Sơn-Núi Bạc) khu vực Thanh Thủy-Thanh Đức, Vị Xuyên, Hà Giang )
Trong cuốn sách này Sa Lực-Mân Lực ca ngợi, tâng bốc các tướng lĩnh cũng như binh lính TQ tận mây xanh. Tất nhiên, độ trung thực của nó là điều nhất thiết phải xem lại. Muốn biết rõ sự thực, dĩ nhiên phải xem xét từ các tài liệu của VN. Đáng tiếc là cho đến nay, VN còn chưa nói nhiều đến trận đánh này.
Theo Sa Lực – Mân Lực, ngày 28.4.1984, quân TQ bắt đầu mở chiến dịch thu hồi Lão Sơn.
Vào 5h30 sáng, hàng vạn khẩu pháo của TQ nổ đồng loạt, trận địa Lão Sơn rung chuyển. Pháo bắn tới 34 phút, đến 6h25 bộ binh xung phong vào trận địa trên đỉnh núi của quân VN. Trận đánh diễn ra hết sức ác liệt. Quân VN trên núi, dựa vào địa hình, bắn trả quyết liệt, chặn đứng bộ binh TQ tấn công, hoả lực pháo quân VN đã làm quân TQ thương vong khá lớn. Pháo binh TQ một lần nữa lại bắn hộ tống để bộ binh xung phong, tràn lên đỉnh núi.
Sau 9 phút, quân TQ chiếm được cao điểm 662,6 rồi dùng nó làm đột phá khẩu đánh sang trận địa ngọn chính. Sau 54 phút, quân TQ chiếm được Lão Sơn. Tới 3h30 chiều, chiếm được toàn bộ 20 điểm cao, thu hồi toàn bộ khu vực Lão Sơn.
Việc mất Lão Sơn làm cho các nhà đương cục Hà Nội rất kinh hoàng. Trung tướng Vũ Lập, tư lệnh Quân khu 2 của VN hết sức tức giận, thề với các nhà đương cục Hà Nội “không lấy lại được Lão Sơn, tôi sẽ không làm Tư lệnh nữa”. Ông trực tiếp ra lệnh đem 5 sư đoàn chủ lực của Quân khu 2 tới dàn ra trước chính diện Lão Sơn, quyết tâm đọ sức với TQ.
Từ đây bắt đầu cuộc thử thách lâu dài, tranh đoạt, giành đi giật lại giữa VN và TQ. Lúc thì VN giành lại trận địa, lúc thì TQ, cứ thế trận đánh kéo dài suốt 5 năm trời.
Sa Lực – Mân Lực lại tâng bốc tướng Liêu Tích Long, chỉ huy trận chiến thu hồi Giả Âm Sơn. Khi hết thời hạn nghĩa vụ, đáng lẽ phục viên, song một thủ trưởng cấp trên xem ông ta diễn tập, đã khen hết lời và giữ ông ta lại, thế là ông ta trở thành quân nhân chuyên nghiệp. Ông ta nói, “đối với quân giải phóng chúng ta, bất cứ một sư đoàn, trung đoàn nào cũng có thể lấy lại được Giả Âm Sơn, vấn đề là xem xem ai bị thương vong nhỏ, tiêu hao ít”. Thật là khoác lác quá mức!
Trước trận đánh, Liêu Tích Long phát biểu tại Hội nghị quân khu: “Trong khoảng 5 tiếng đồng hồ, tôi đảm bảo thu hồi được toàn bộ mấy chục điểm cao lớn nhỏ trong dãy Giả Âm Sơn”. “Tôi sẽ mở mắt trông chờ” – một cán bộ tham mưu giàu kinh nghiệm nói.
Lúc này, Liêu Tích Long đến sở chỉ huy sư đoàn, đứng ngoài trời mưa, không ngừng xem đồng hồ. Sắp đến giờ pháo bắn chuẩn bị nhưng vẫn chưa thấy sư đoàn trưởng động tĩnh gì cả. “Thưa sư đoàn trưởng, đã đến giờ, làm thế nào ạ” – trưởng ban tác chiến hỏi. “Điện lên sở chỉ huy tiền phương, thời gian pháo bắn chuẩn bị xin chậm lại 20 phút”. Cấp trên điện trả lời ngay: “Đồng ý”.
Lại 20 phút trôi qua, mọi người phấn chấn nhìn sư đoàn trưởng chờ đợi. Liêu Tích Long rít một hơi thuốc dài, không quay lại, ra lệnh: “Đề nghị xin thời gian pháo bắn chuẩn bị chậm thêm 20 phút nữa”. Cấp trên lại điện trả lời ngay: “Đồng ý”.
Đến 6h40, toàn bộ pháo lớn nhỏ của TQ đồng loạt bắn, cả dãy Giả Âm Sơn ầm ầm rung chuyển. Trận địa phía VN là một biển lửa, đạn pháo dày đặc trùm lên mấy chục điểm cao của vùng núi Giả Âm Sơn. Hoả lực pháo dữ dội còn chưa ngừng, quân TQ đã áp sát trận địa VN làm quân VN không kịp trở tay. Trận đánh diễn ra chỉ mất 5h36 phút, hoàn toàn nằm trong dự tính của Liêu Tích Long.
Mấy chục ngày sau, Chủ tịch Quân uỷ Trung ương Đặng Tiểu Bình trực tiếp ký mệnh lệnh bổ nhiệm Liêu Tích Long làm quân đoàn trưởng. Và mấy năm sau đó, ông ta đã là Phó Tư lệnh Quân khu Thành Đô.
Chưa hết, Sa Lực – Mân Lực lại tiếp tục tán dương sư trưởng Lưu Đặng Vân tại mặt trận Lão Sơn. Trên bàn làm việc của ông ta có rất nhiều sách quân sự, từ Tôn Tử binh pháp đến Lưu Bá Thừa, Claudơvit. Để đánh thắng trận Lão Sơn, ông ta liên tục tổ chức 9 lần họp phân tích tình hình, lại còn diễn tập trước trên sa bàn. Trước khi xuất trận, ông ta nhất định chọn “ngày đẹp” mới ra tay. Thế là, ông ta một mình chui vào nhà, bấm đầu ngón tay tính mãi, cuối cùng mới định ra được ngày giờ tấn công. Ông ta nói với chính uỷ: ”Ngày hôm đó chúng ta đánh tốt nhất, đảm bảo đại cát, đại lợi”.
Có thể thấy, Sa Lực – Mân Lực gần như chỉ biết ca ngợi tướng lĩnh và binh sỹ của TQ, đánh giá thấp quân đội VN. Thử hỏi, nếu sự thật như vậy, liệu quân TQ có chịu chấm dứt cuộc xung đột biên giới hay không?
Chúng ta mong ước, cùng với thời gian, chúng ta sẽ được đọc các tài liệu, công trình của các nhà quân sự, nhà nghiên cứu và sử học VN về những trận đánh trong cuộc xung đột biên giới Việt – Trung, đặc biệt là trận Lưỡng Sơn. Khi đó, chúng ta sẽ biết rõ mô tả của Sa Lực – Mân Lực có sự thật đến đâu?
Tôi xin kết thúc với Lau biên giới của Chế Lan Viên:
Ai lên biên giới cho lòng ta theo với
Thăm ngàn lau chỉ trắng có một mình
Bạt ngàn trắng tận cùng bờ cõi
Suốt một đời cùng với gió giao tranh
Blog Lê Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét