09:00, 15/01/2019
Từ nhỏ chúng ta vẫn thường nghe ông bà căn dặn: “Phải tích âm đức, không cho mình thì cũng là cho con cháu”. Nhưng thế nào gọi là âm đức và dương đức?
Thế nào là âm đức, dương đức?
Làm việc tốt để người khác biết gọi là “dương đức”. Dương đức phúc báo nhanh, người ta sẽ ca ngợi bạn, tuyên dương bạn, báo đáp bạn bằng vật chất hoặc khen thưởng biểu dương. Dương đức đã được báo đáp rồi thì sẽ hết.
Làm việc tốt mà không để người khác biết gọi là “âm đức”. Âm đức dù không được ai biết đến, không được ai biểu dương, nhưng phúc báo lớn, tích được lâu dài.
Đừng sợ làm việc tốt thì sẽ phải chịu thiệt. Hành thiện sẽ tích đức, đức ấy vĩnh viễn là của bạn, người khác không thể trộm được, không thể cướp được. Tự mình tu đức thì tự mình được phúc báo, vì đức là một loại năng lượng. Tuy đức nhìn không thấy, sờ không được, nhưng không lúc nào và không nơi nào là không tồn tại.
Dương đức không lâu dài, đa số là tùy theo việc làm tốt mà nhận được phúc báo ngay trong đời. Âm đức tích được lâu, hơn nữa càng tích càng lớn, càng tích càng dày, còn có thể để lại phúc trạch cho cháu con. Do đó làm việc thiện thì nên xuất tự đáy lòng, không nên truy cầu để người khác biết.
Người xưa rất coi trọng âm đức, cho rằng âm đức mới là trân quý, còn dương đức chỉ là một chút hư danh, không có giá trị thực tế đối với sinh mệnh.
Phúc Âm Matthew 6 trong Kinh Thánh luận về thí xả
Phúc Âm Matthew 6 viết: “Khi làm việc lành phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng. Vậy khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh”.
Dương ác và âm ác
Làm việc xấu để người khác biết gọi là dương ác. Dương ác khi bị người khác biết là đã báo ứng rồi, sau khi báo hết thì không còn nữa. Những việc xấu đã từng làm thì không nên giấu giếm, bởi càng có nhiều người biết thì càng tốt. Tại sao? Báo hết rồi thì sẽ không còn ác nữa. Do đó Phật Pháp, Đạo Pháp và Cơ Đốc giáo đều giảng sám hối, hễ sám hối thì tội nghiệm sẽ dần tiêu tan.
Vậy sám hối là gì? Chúng ta thành tâm hướng tới Thần nói ra những lỗi lầm mình đã phạm, cảnh tỉnh những hành vi của mình, không làm việc xấu nữa, sửa đổi quy chính tư tâm dục vọng của mình, gắng hết sức làm việc tốt, đó gọi là sám hối chân chính.
Có người tùy ý hành ác, cũng đến giáo đường sám hối, hoặc đến chùa, nhà thờ quyên tặng, sau đó về nhà tiếp tục làm việc ác như xưa. Người như thế thì hễ thời khắc đến, ác báo liền giáng xuống.
Xúi giục thị phi, phỉ báng sau lưng, hủy hoại danh dự người khác, v.v. đều là âm ác. Người làm loại việc ác này nếu tích lại rất lâu mà không hoàn trả, đến lúc quá lớn rồi thì ác báo cũng rất lớn. Lớn nữa thì dẫu phải chịu tội trong địa ngục họ cũng không trả hết.
Lão Tàn du ký – hồi thứ 8
Trong tiểu thuyết “Lão Tàn du ký” của nhà văn Lưu Ngạc có đoạn:
Diêm Vương nói:
“Trộm danh dự người, tội rất lớn, hủy hoại danh dự người, tội càng lớn hơn. Hủy hoại danh dự người tại sao tội lại lớn thế này? Vì đại kiếp nạn trên thế gian đại đa số đều bắt đầu từ đây. Người hủy hoại danh dự người khác mà nhiều thì thế giới này sẽ bất phân trắng đen. Thế giới bất phân trắng đen thì người tốt ngày một ít, kẻ ác ngày một nhiều, ắt sẽ khiến nhân chủng tuyệt diệt mà thôi.
Do đó Âm tào rất hận loại người này, họ không chỉ phải chịu ma nạn gấp mấy trăm lần, mà còn bị đưa đến các địa ngục khác nhau để chịu tội.
Ngươi hãy nghĩ về loại người này, họ không muốn làm một chút việc tốt nào. Việc tốt mà người ta làm, họ lại dùng lời xảo ngôn nói thành việc xấu. Việc xấu mà họ làm, lại dùng xảo ngôn nói thành việc tốt, do đó phóng túng không e dè gì mà không việc ác nào không làm”.
Eisenhower hành thiện đã tránh được sát thủ của Hitler
Vào thời chiến tranh thế giới thứ hai, vị thống soái tối cao của quân đồng minh châu Âu là Eisenhower vì hào hiệp giúp đỡ đôi vợ chồng già người Pháp mà đã tránh được đòn ám sát của Hitler.
Khi đó, Eisenhower đang ngồi xe trở về tổng bộ để tham gia hội nghị quân sự khẩn cấp. Hôm ấy tuyết rơi đầy trời, tiết trời lạnh buốt, chiếc xe phóng như bay trên đường.
Bỗng Eisenhower thấy một đôi vợ chồng già đang ngồi bên đường, lạnh cóng run lẩy bẩy. Ông bèn bảo viên quan phiên dịch xuống xe hỏi sự tình. Một vị tham mưu vội vàng nhắc nhở: “Chúng ta còn phải đến tổng bộ cho kịp giờ họp, những sự tình loại này nên giao cho cảnh sát địa phương xử lý thì hơn”.
Eisenhower nói: “Nếu đợi đến khi cảnh sát đến, đôi vợ chồng già này đã chết rét lâu rồi”.
Thì ra, đôi vợ chồng đang đến thăm con trai ở Paris, vì giữa đường xe chết máy nên mới bị kẹt lại giữa tuyết trắng mênh mông, không có cách nào di chuyển được.
Eisenhower lập tức mời họ lên xe, đưa đôi vợ chồng già đến nhà con trai họ ở Paris rồi mới vội vàng về tổng bộ.
Điều khiến Eisenhower không thể ngờ tới là, hành động vô tư vừa rồi lại giúp ông tránh khỏi một kiếp nạn mất mạng.
Thì ra hôm đó, quân đánh chặn của Hitler đã mai phục sẵn trên đường, chỉ đợi xe của Eisenhower đến sẽ lập tức ám sát. Hitler đã sắp đặt mọi việc đâu vào đấy, đoán định Eisenhower nhất định sẽ chết.
Hitler không ngờ rằng việc thiện của Eisenhower lại khiến mọi tính toán sắp đặt của mình bị phá sản hoàn toàn. Nhưng nào có biết rằng, Eisenhower vì cứu giúp cặp vợ chồng già mà đã thay đổi tuyến đường, tránh được kiếp nạn. Nếu không như vậy, thì sau này nước Mỹ đã không có vị tổng thống thứ 34 – Dwight D. Eisenhower.
Rất nhiều người bình luận: Nếu không nhờ việc thiện của Eisenhower thì lịch sử chiến tranh thế giới thứ 2 có lẽ đã được viết lại.
Người xưa nói: “Phúc ở tích thiện, họa ở tích ác”. Người có thiện niệm, Trời ắt cho phúc báo, nữa là việc lớn liên quan đến nhân mạng.
Âm đức rất quan trọng, làm thế nào để tích âm đức?
Bất kể địa vị xã hội cao hay thấp, có tiền hay không có tiền, chỉ cần trong lòng có thiện lương thì con người sẽ làm việc thiện, làm việc thiện thì tự nhiên sẽ tích âm đức.
Người có quyền có thể điều hành đất nước, làm lợi cho nhân dân, lợi cho quốc kế dân sinh. Giống như Phạm Trọng Yêm khi làm tể tướng đã cứu tế học trò, giảm thiểu lao dịch, dựng các nghĩa điền (ruộng công ích), hành thiện ân trạch khắp thiên hạ.
Người có tiền có thể làm các việc thiện lớn như cứu tế nạn đói, quyên tặng áo rét, mở trường học, cứu giúp trẻ mồ côi, giúp người già không nơi nương tựa và người tàn tật.
Người ít tiền có thể làm việc thiện nhỏ, tùy theo sức của mình mà dùng thiện tâm để giúp đỡ người khác.
Chỉ cần có thiện tâm thì sẽ thấy xung quanh có rất nhiều việc thiện đang chờ bạn: ngồi xe nhường chỗ, quét dọn vệ sinh môi trường xung quanh, nhặt được của rơi trả lại người mất, đối xử với người lễ độ hòa ái, hiếu kính với bề trên, khoan dung với kẻ dưới, v.v. Đó đều là tích âm đức.
Cuộc đời vô thường, chỉ có thiện, ác theo thân mình. Tu thiện tích phúc, làm ác rước họa. Vậy chúng ta có nên vì hạnh phúc bản thân và con cháu đời sau mà nỗ lực tích âm đức hay không?
Theo SoundofhopeKiến Thiện biên dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét