Phạm Viết Đào.
Phát động chiến tranh
để mở rộng biên giới lãnh thổ trong quá khứ và mở rộng lãnh hải trong thế lỷ
XXI là một phần tất yếu của “ lịch sử phát triển của đất nước Trung Hoa”. Đất
nước Trung Hoa có diện tích lớn, với số lượng dân số đứng đầu thế giới như ngày
nay là thành quả của tiến trình bành trướng xâm lấn của đế quốc Đại Hán đối đất
đai của các nước láng giềng hàng ngàn năm nay.
Dùng chiến tranh, vũ
lực để chiếm đất của lân bang là “cơn nghiền” ngấm vào trong phủ tạng của các
đế chế cầm quyền của đất nước này; vấn đề là: nơi nào và lúc nào thì cho phép
họ phát động chiến tranh và có khả năng thành công bằng liệu pháp chiến tranh?
Đó là điều mà không
phải triều đại nào nắm trong tay binh quyền tại đất nước Trung Hoa cũng làm
nổi. Bản thân đất nước Trung Hoa đã 2 lần từng bị ngoại tộc nô dịch: một lần
rơi vào tay Mông Cổ và một lần rơi vào tay người Mãn…
Viết lại điều này để
muốn khẳng định một điều: Các thế lực cầm binh quyền tại Trung Quốc chỉ phát
động chiến tranh khi các nước láng giềng tạo cơ hội cho họ ?
Không chỉ đối với
những người Việt Nam mới có nỗi lo lắng thường trực về sự xâm lăng từ phía
Trung Quốc mà ngay cả người Nga, cũng có nỗi lo tương tự. Alexandre Kramchikhin
Phó Giám đốc Viện Phân tích Chính trị và Quân Sự Nga ,trong một bài viết gần
đây đăng trên Tạp chí Nga Populyarnaya Mekhanika 2/2010cũng đã viết:” Vấn đề không còn là ở chỗ, Trung Quốc có
tấn công Nga hay không, mà là ở chỗ, bao giờ thì họ tấn công. Đến một lúc nào
đó, nếu xẩy ra một cuộc xâm lược quân sự đại quy mô chống lại nước Nga, thì
chắc chắn 95% (nếu không nói là 99%), kẻ xâm lược sẽ là Trung Quốc.”( * )
Ngay cả đối với Mỹ,
một đất nước cách xa Trung Quốc cả một đại dương thế mà gần đây Cựu Bộ trưởng
Trung Quốc Trì Hạo Điền, lấy lý do: Chính người Trung Quốc mà là người có công
đầu tiên tìm ra châu Mỹ, vì thế ông đã vạch ra yêu sách yêu cầu Mỹ chia lãnh
thổ nước Mỹ cho người Trung Quốc một nửa, nếu không thì Trung Quốc phải:” Sử dụng vũ khí sinh học, quét sạch nước
Mỹ, bá chủ thế giới…” ( ** )
Sở dĩ các chính quyền
Trung Quốc luôn nhòm ngó tới đất đai lãnh thổ của nước khác như ý kiến phân
tích của Đại tướng Trì Hạo Điền: “Đất
nước, tài nguyên Trung Quốc chỉ có thể đủ nuôi sống 800 triệu người; trong khi
đó, dân số Trung Quốc đã tiến sát gần gấp đôi số lượng dân số kể trên, mặc dù
Trung Quốc đã sử dụng các biện pháp hành chính hà khắc để hạn chế tăng dân số…”
Nhìn lại tiến trình
phát triển và bảo vệ nền độc lập dân tộc, Việt Nam có 14 lần đất nước bị thảm
họa ngoại bang vào xâm chiếm đất đai, trong đó 3 lần do phong kiến phương bắc:
1/ Thục An Dương Vương mất cảnh giác, sử dụng biện pháp nhu
thuận, nhường nhịn: chấp nhận cho Trọng Thủy, con trai Triệu Đà làm con rể để
kết thân hòa hiều hi vọng chấm dứt nạn đao binh, kết cục vừa mất con gái vừa
mất nước. Bản thân An Dương Vương bỏ chạy vào Nghệ An và tuẫn tiết ở vùng biển
Diễn Châu, đẩy đất nước vào bong đêm 1000 năm Bắc thuộc.
2/ Hồ Quý Ly, nhà cải cách đầu tiên trong lịch sử dân tộc, ông
đã là người thi hành hang loạt liệu pháp sốc để cải tổ cơ cấu chính trị thối
nát, trì trệ cuối triều Trần: nạn tham quyền cố vị; đặc quyền đặc lợi của quý
tộc nhà Trần.Hồ Quý ly là người đổi quốc hiệu từ Đại Việt thành Đại Ngu. Bên
cạnh việc sử dụng biện pháp cương về nội trị và cả ngoại giao dẫn tới việc một
số con cháu nhà Trần sang Trung Quốc kêu cứu quân Minh, dẫn tới kiếm cớ kéo
quân vào xâm chiếm lãnh thổ nước ta.
3/ Lê Chiêu Thống vì bám riết lấy ngai vàng quyền lực nên đã hèn
hạ chạy sang Trung Quốc kêu cứu nhà Mãn Thanh, tạo cớ để Tô Sĩ Nghị kéo 29 vạn
quân Thanh sang chiếm nước ta.
4/ Nhà Nguyễn và Tự Đức nói riêng với đường lối nội trị thiển
cận, chỉ biết lo vinh thân phì gia: tập trung toàn bộ nhân tài vật để xây dựng
lăng tầm để mong sử dụng quyền lực tâm linh để phù giữ ngai vàng muôn đời cho
mình. Chính đường lối chính sách đầu tư này đã làm cho nhân tâm ly tán, nội trị
rối ren, thể chế yếu hèn dẫn đất nước đến chỗ suy yếu, tạo cơ hội cho thực dân
Pháp đem quân vào cướp nước ta và đặt ách nô dịch 80 năm ?
Theo tôi, các nhà sử
học nên nghiên cứu, tìm kỹ nguyên nhân vì sao dân tộc ta 14 lần mất nước, do
lỗi tại ai? Do kẻ đứng đầu ngu hèn, bất nhân bất nghĩa không được nhân dân ủng
hộ hay tại dân ta thiều ý thức bảo vệ chủ quyền dân tộc.
14 lần phải đương đầu
với quân đội xâm lược đến từ bên ngàoi là do dân tộc ta cương quá hay nhu quá,
hèn quá hay do võ biền, vô mưu dẫn tới cuối cùng phải chuốc lấy họa binh đao
với ngoại bang mà mất nước?
Đây là một vấn đề cần
thảo luận rốt ráo để tìm bài học ứng xử cho ngày hôm nay. Vừa qua chủ blog này
có chăm chú đọc bài của Cựu Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Nguyễn Dy Niên nói về các
đối sách ngoại giao với các nước lớn; chủ blog tán đồng một số ý kiến và có chỗ
chưa hoàn toán nhất trí về cách nhìn nhận lý giải của ông Nguyễn Dy Niên về một
số sự kiện lịch sử. Về bài phát biểu của cựu Bộ trưởng Nguyễn Dy Niên chủ Blog
sẽ có bài viết riêng để trao đổi lại
Con người không ai
sinh ra lại mong muốn chiến tranh để chém giết lẫn nhau.Theo tôi có 3
cách xin tạm đặt tên là: hạ sách, trung sách, thượng sách…để có thể thoát ra
khỏi một cuộc chiến tranh với Trung Quốc:
Cách 1: Tạm đặt tên là Hạ
sách
-Trong quan hệ với
Trung Quốc nên chịu thế nước nhỏ: nhường nhịn, nhẫn nhục với Trung Quốc; Trung
Quốc hung hãn đòi độc chiếm Biển Đông, thì nhường Biển Đông; Muốn thôn tính cả
Bản Giốc thì tặng Bản Giốc; Muốn vào Tây Nguyên để khai thác uranium thì mời vào
Tây Nguyên; Muốn mở nông trường trồng Bạch Đàn ở tây Nghệ An thì mở đường cho
vào ???
Trung Quốc xúi ta lập
3 đặc khu thì lập và cho họ vào….
Với cách này Trung
Quốc sẽ không có cớ đưa quân đội sang; còn ta dùng chính sách nhu thuận, lạt
mềm buộc chặt: đó là chiếc lạt, lưới chiến tranh nhân dân để buộc thít,
đồng hóa trở lại dân Trung Quốc khi người của họ sang ta.
Chúng ta sẽ tìm cách
làm cho người Trung Quốc khi sang Việt Nam rồi thì trở nên nghiện nước mắm,
thích xơi mắm tôm và thích hút thuốc lào; những thứ tại chính quốc họ không bao
giờ được thưởng thức và hiểu được hết giá tri ẩm thực trong món ăn của người
Việt…Khi họ sang Việt Nam đã nghiền những thứ đó rồi có đuổi họ về Trung Quốc
họ cũng sẽ không về, vì về bên đó lấy đâu ra những thứ đó.
Bằng cách đó nước Việt
Nam mình sẽ trở nên đông vui hơn, bản sắc văn hóa phong phú hơn; trẻ con ra
đường nói tiếng Việt lơ lớ giống người tàu, đủ thứ giọng cũng vui đáo để đấy
chứ?
Và biết đâu họ lại
mang cái văn hóa ẩm thực đó truyển trở lại Trung Quốc; nếu vậy Việt Nam sẽ có
một thị trường nước mắm, thuốc lào, mắm tôm, điều cày trên tỷ dân.
Theo cách nói của
người Trung Quốc thì hàng hóa Trung Quốc đến đâu, biên giới lãnh thổ Trung Quốc
đến đó. Vậy tại sao người Việt Nam lại không nghĩ và làm như Trung Quốc: Điếu
cày, mắm tôm, nước mắm… Việt Nam đến đâu thì đó là Tổ quốc Việt Nam? Cần gì
phải chiến tranh, vắt óc ra tìm đối sách, đối nội,đối ngoại làm chi cho mệt.
Cách này thì lãnh đạo
sẽ nhàn mỗi năm vài chuyến sang du hý ở Điếu Ngư Đài và dân sẽ tránh được họa
binh đao.
Vừa qua Trung Quốc vừa
tiến hành khảo cố tại Tây An, kinh đô của nhà Chu, đã phát hiện ra những nhà
chứa có từ thời Đông Chu chuyên phục vụ cho các sứ thần các nước đến triều kiến
vua Chu…Cái khoản dùng mỹ nữ, lễ vật để mua chuộc các quân thần các nước lân
bang thì Trung Quốc có kinh nghiệm từ thời Đông Chu…
2. Cách thứ hai: Tạm gọi là trung sách
Khi Mỹ đánh Việt Nam
thì ta tìm cách liên minh với Trung Quốc, Liên Xô với phe xã hội chủ nghĩa để
quyết chiến trở lại. Bây giờ Trung Quốc có ý định đánh ta, chiếm biển đảo của
ta thì ta lại đi liên minh với Mỹ, với Nga, với Nhật, với Hàn Quốc… để quyết
chiến, quyết thắng.
Đây là cách mà ông Lê
Bảo Sơn đề xuất, gợi ý trong bài viết của mình. Khi đã coi Trung Quốc là kẻ thù
thì nhất cử nhất động cái gì của Mỹ của Nga, cùa Nhật là của phe ta nên tốt
hết: Đã trót tương đồng trong một quán;
Dẫu trà ôi rượu độc cũng là duyên…
Nếu áp dụng theo giải
pháp trung sách này, liệu Việt Nam có đảm bảo giữ được nền độc lập không, sẽ
đánh bại được mọi ý đồ xâm lược từ phương bắc không ? Đây là điều chủ blog này
muốn trao đổi lại với ông Lê Bảo Sơn; theo chủ blog, ý kiến này đồng thời cũng
là mặt hạn chế, mặt trái của Trung sách.
Nếu chúng ta ngả hẳn
vào phía Mỹ, Nga, thành lập một “NATO biền Đông “ như báo chí Hông Kông từng
phân tích, trù tính thì liệu đó có là giải pháp an toàn tối ưu?
Xin thưa lại với ông
Lê Bảo Sơn: Thời thế bây giờ đã thay đổi không giống với giai đoạn Việt Nam
phát động cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ?
Thời chống Pháp và
chống Mỹ, phe xã hội chủ nghĩa do Liên Xô đứng đầu tuy nội bộ khối có những vấn
đề mâu thuẫn về đường lối, quan điểm tư tưởng nhưng về quan hệ kinh tế-quân sự
thì gần như không giây mơ rễ má gì với phe đế quốc. Còn bây giờ thì Nga còn bán
vũ khí cho Trung Quốc nhiều hơn Việt Nam, hiện đại hơn Việt Nam; Nhật, Mỹ còn
đầu tư, làm ăn buôn bán với Trung Quốc nhiều hơn Việt Nam? Nếu nổ ra chiến
tranh Trung-Việt, liệu các quốc gia kia có vì Việt Nam mà cấm vận hết thảy các
quan hệ với Trung Quốc không, tuyệt giao để chịu mất các khoản đầu tư vào Trung
Quốc không?
Chưa nói chính quyền
của Tổng thống Obama hiện nay là chính quyền do Đảng Dân chủ chi phối; Nếu
chẳng may nổ ra chiến tranh Trung-Việt, Việt Nam muốn có một hành đông trợ giúp
nào đó từ phía Hoa Kỳ, thì phải là chính quyền theo đường lối diều hâu của Đảng
Cộng hòa như kiểu của ông George Bush thì may ra mới chịu chơi rắn, mới nhảy
vào chia lửa với Việt Nam
Chưa kể, đứng về mặt “
cơ địa văn hóa “ của Tổng thống Mỹ đương nhiệm Barack Obama, hiện nay vẫn là
thứ cơ địa văn hóa nhược tiểu: mẹ là người da trắng, nhưng bố là người Kenia,
do đó giòng máu làm nên khí chất Obama là khí chất da đen. Mà da đen về mặt
tiến hóa chính trị thì dân da đen vẫn bị coi là đàn em của dân da vàng, đâu
phải là đối thủ của Trung Quốc…
Điều này lý giải vì
sao người ta thấy nhiều động thái ngoại giao của chính quyền Mỹ khi Obama lên
nắm quyền nó chịu ảnh hưởng của phái bình dân, nước nhỏ, thích dùng các giải
pháp mềm, nhũn của dân nhược tiểu như: ve vãn lấy lòng nước lớn hơn là vỗ ngực
tự xưng ta đây là Đại Ca, để mà có lời ăn tiếng nói với thế giới như chính
quyền của Đảng Cộng hòa. “Cao nhân đắc hữu, cao nhân trị…” là cách mà dân “ đại
ca “ hay giở ra…
Do vậy trong tình hình
thế giới hỗn mang như hiện nay, dân Mỹ và thế giới lại cần những người đứng đầu
Nhà trắng phải là người của Đảng Cộng hòa để có thể ghìm bớt những khát vọng
ngông cuồng của các thế lực hãnh tiến kiểu Trung Quốc…Người của Đảng Dân chủ
chỉ coi sóc nước Mỹ khi thế giới đang yên bình, yên ổn, không có thế lực nào
bỗng dưng hung hăng đột xuất…
Trong giai đoạn thế
chiến thứ 2, chiến tranh Việt Nam thì chính quyền Mỹ lúc đó do Đảng Cộng hòa
nắm quyền.
Do vậy, về mặt tình
cảm thì chính giới Việt Nam không ưa gì những người của Đảng Cộng hòa, vì họ
từng phát động chiến tranh đánh Việt Nam? Thế nhưng nếu ngỗ nhỡ chẳng may xảy
ra chiến tranh Trung- Việt và để áp dụng được trung sách: dựa vào Mỹ, không
muốn bị Mỹ bỏ rơi thì Việt Nam cần một chính quyền Mỹ theo đường lối của Đảng
Cộng hòa; có vậy mới đảm bảo cho Trung sách theo đường lối của ông Lê Bảo Sơn
đề xuất. Còn chính quyền Mỹ nếu còn trong tay Đảng Dân chủ thì Trung sách của
ông Lê Bảo Sơn chắc chắn sẽ bị “ thối “…
Theo ý kiến của ông Lê
Báo Sơn:” Việc truyền bá “giả thuyết Phạm Viết Đào” có thể dẫn đến một thứ tâm
lý bi quan trong người dân. Nếu Trung Quốc đã ép Việt Nam, mà Hoa Kỳ lại bỏ rơi
Việt Nam thì chỉ còn có cách duy nhất là đầu hàng Trung Quốc!
Như vậy, vấn đề không
còn là đấu tranh với Trung Quốc bằng cách nào, mà là tìm ra phương thức tốt
nhất để đầu hàng Trung Quốc. Thứ tâm lý chủ bại này, Trung Quốc và những tay
sai của họ tại Việt Nam rất mong muốn phổ biến rộng rãi trong nhân dân ta –
nhất là trong giới trẻ…”
Ý kiến trên của ông Lê
Bảo Sơn là ý kiến dựa vào nền tảng tâm lý hay tự ái vặt của đám trẻ con làng
khi chia phe đánh nhau. Các quan hệ quốc tế hiện nay không thễ dễ dàng bỏ phe
này, theo phe kia; đưa quân vào chỗ này, đặt tên lửa vào chỗ kia được đâu.
Người Mỹ đã muốn nhảy vào Iraq là họ nhảy, mặc dù bị cả thế giới lên án họ cứ
kệ vì người Mỹ cần thế giới biết tới tư thế “ đại ca “ của họ.
Người viết bài này cho
rằng: nếu dựa vào Trung sách, tức dựa hẳn vào Mỹ . Nếu như quân Trung Quốc đặt
chân đến bờ hồ Hoàn Kiếm, Việt Nam có kêu gọi Mỹ đổ quân vào với lời hứa: sẽ
trả lại cho Mỹ từ vĩ tuyến 17 trở vào chưa chắc Mỹ đã vào. Chưa kể lúc đó Mỹ
lại viện trợ nhân đạo cho Trung Quốc lấy cớ giúp đỡ nạn nhân chiến tranh.
Còn nhớ khi xưa, khi
vua tôi Trần Nhân Tông bị quân Nguyên Mông đánh cho phải bỏ chạy khỏi Thăng
Long, vua tôi theo sông Hồng chạy về tới Vạn Kiếp, có người đã khuyên nhà vua
nên hàng. Trần Nhân Tông đã lấy tay nhúng nước sông viết vào đuôi thuyền hai
câu thơ sau:
Cối Kê cựu sự quân tu ký
Hoan Diễn do tồn thập vạn binh…
( Cối Kê chuyện cũ ngươi nên nhớ: Hoan Diễn đang còn chục vạn quân… )
Với hai câu thơ giản
dị chứ không phải những những câu khẩu hiệu hoành tráng, ngợp trời viết sai
chính tả, thậm chí còn phỉ báng cả Chủ tịch Hồ Chí Minh trong dịp 30/4 vừa qua
mà chẳng ai thèm đọc, để ý; những câu thơ trên của Trần Nhân Tông đã làm thay
đổi cục diễn tinh thần của quan quân nhà Trấn để vùng lên quyết sống mái với
quân Nguyên Mông. Cuối cùng vua tôi nhà Trần đã đánh thắng quân Nguyên Mông mặc
dù đã bỏ chạy khỏi Thăng Long.
Ngày xưa chỉ cần nghe
tới còn 10 vạn dân Nghệ thôi thì đã đủ làm phấn khích binh lính cả nước hồ hởi,
quyết liệt chiến đấu. Còn ngày nay, dân Nghệ đang lưu truyền câu: “Tuổi bốn mươi, cân nặng bốn mươi, dân xứ
Nghệ mắt vàng như nghệ…”
Bây giờ có tập hợp cả
triệu anh lính Nghệ với “ tuổi bốn mươi
cân nặng bốn mươi “; trong đó dẫu nhiều anh có 40 năm tuổi đời, 20 năm tuổi
Đảng đi chăng nữa nhưng nếu bắc lên cân cũng chỉ được 40 cân thôi thì làm sao
mà đánh nổi quân xâm lược?
Tóm lại nếu theo Hạ
sách thì phải nhờ tới thuốc lào, nước mắm, mắm tôm… như là kế sâu rễ bền gốc để
bảo vệ nền độc lập tự chủ; còn nếu theo trung sách như ý kiến của ông Lê Bảo
Sơn thì phải nín thở chờ xem bên Mỹ, dân Mỹ bầu cho người của Đảng Dân chủ hay
Đảng Cộng hòa làm Tổng thống. Nếu mà không may Trung Quốc đánh mà dân Mỹ lại
bầu Tổng thống là người của Đảng Dân chủ thì Biển Đông, nền độc lập của Việt
Nam khác gì “trứng treo đầu đẳng”?!
3. Cách thứ 3: Tạm coi là thượng sách
Phải làm cho Việt Nam
mạnh và hùng cường lên cả về nội trị lẫn ngoại giao như cha ông ta đã từng làm;
Điều mà chính Nguyễn Trãi từng đúc kết trong Bình Ngô đại cáo:
“Như nước Đại Việt ta từ trước,
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu,
Nước non bờ cõi đã chia,
Phong tục Bắc Nam cũng khác;
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần; bao đời xây nền độc lập;
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên; mỗi bên hùng cứ một phương;
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có.
Cho nên:
Lưu Cung tham công nên thất bại;
Triệu Tiết chí lớn phải vong thân;
Cửa Hàm Tử bắt sống Toa Đô
Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã
Việc xưa xem xét.
Chứng cứ còn ghi…
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu,
Nước non bờ cõi đã chia,
Phong tục Bắc Nam cũng khác;
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần; bao đời xây nền độc lập;
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên; mỗi bên hùng cứ một phương;
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có.
Cho nên:
Lưu Cung tham công nên thất bại;
Triệu Tiết chí lớn phải vong thân;
Cửa Hàm Tử bắt sống Toa Đô
Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã
Việc xưa xem xét.
Chứng cứ còn ghi…
Đó mới là nền tảng cơ sở để dập tắt những khát vọng ngôn cuồng từ phương bắc: Không dám dùng bạo lực của súng gươm để xâm chiếm lãnh thổ nước ta.
Về tương quan lực
lượng giữa ta và Trung Quốc đều có những mạnh yếu khác nhau như Nguyễn Trãi
từng viết. Cái mạnh của Trung Quốc: đó là đất rộng, người đông, nhân tài vật
lực, khí cụ chiến tranh dồi dào…
Cái mạnh của Trung
Quốc đó là giới cầm binh quyền của Trung Quốc có thể phân tâm trong chuyện
khác, nhưng luôn có dã tâm thống nhất, đoàn kết lăm le muốn sử dụng sức mạnh
quân sự, phát động chiến tranh để sát nhập Việt Nam vào Trung Quốc.Mao Trạch
Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào… có
có những nhìn nhận khác nhau về thế giới, về các vấn đề nội bộ Trung Quốc nhưng
đối với Việt Nam thì thống nhất: Giả dối trong các hành vi xã giao, nuôi dã tâm
muốn nuốt Việt Nam…
Cái yếu của Trung Quốc
đó là: đa số người dân Trung Quốc lại không muốn chiến tranh, không thích chiến
tranh, không sẵn sàng để thích nghi với tâm lý cho một cuộc chiến tranh nhất là
cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam.
Bởi bao đời nay người
Việt Nam không gây thù oán gì với người Trung Quốc; các cuộc chiến tranh đều do
giới cầm binh quyền Trung Quốc gây ra đẩy người dân Trung Quốc bình thường phải
chết trên chiến trường Việt.
Trong lúc đó thì cái
mạnh của Việt Nam đó là: khi nổ ra một cuộc chiến tranh mà giới chóp bu Trung
Quốc phát động lập tức sẽ làm sục sôi hàng triệu con tim Việt. Mà trên chiến
trường quyết định thắng bại là bởi tinh thần quyết chiến quyết thắng của những
người lính. Về tinh thần xả thân cho chiến đấu, người lính Việt Nam cao và mạnh
gấp vạn lần so với những ngưới lính Trung Quốc. Bởi lính Trung Quốc nếu xảy ra
chiến tranh với Việt Nam thì họ là công cụ của giới binh quyền; họ chiến đấu
chẳng vì cái gì cả…
Nhưng cái yếu của Việt Nam lại nằm ở
giới chóp bu, lãnh đạo: không phải triều đại nào cũng đứng về phía nhân dân.
Triều đại nào, lãnh đạo đứng về phía nhân dân, đứng về phía quyền lợi dân tộc
thì: Khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.Không hiếm
trường hợp,đám chop bu hoặc do ngu hèn hoặc chủ tâm đi đêm với giặc thì nhân
dân có yêu nước đến đâu, chí sĩ có xả thân đến đâu thì nguy cơ mất nước là hiển
hiện.
Khi mà một triều đại
mà không thu phục được nhân tâm, chủ tâm đi đêm, thông đồng với giặc, để cho
ngoại bang lấn lướt thì không một sức mạnh ngoại lai nào có thể cứu được nền
độc lập của dân tộc này không bị sụp đổ dưới gót dày quân xâm lược.
Bản thân nhân dân là
nước, là đất, là bể dầu, là đồng cỏ khô…; để nó trở thành sức mạnh vật chất thì
phải có gió, phải có người có ý tưởng thiết kế sử dụng nó để xây cất lên nó một
cái gì, phải thả vào nó ngọn lửa thì nó mới bùng cháy lên được…
Cùng nhân dân đó, một
câu của Trần Quốc Tuấn: Bệ hạ muốn hàng
xin hãy chém đầu tôi đi đã; hay: Ngẫm
thù lớn, há đội trời chung; Căm giặc nước thế không cùng sống ( Nguyễn
Trãi); “Đánh cho để dài tóc, đánh cho để
răng đen” ( Nguyễn Huệ)…lập tức làm cho hàng triệu người coi mạng sống của
bản thân mình nhẹ như lông hồng.
Muôn đời nay lịch sử
đã chứng minh: cũng nhân dân đó dưới thời Lý Thường Kiệt đã làm nên trận đánh
thẳng vào Ung Châu, đã lập nên chiến tuyến sông Như Nguyệt. Cũng nhân dân đó
làm nên: Bạch Đằng, Bồ Tất, Chi Lăng,Đống Đa, Điện Biên Phủ…
Nhưng cũng nhân dân đó
ngậm ngùi chịu lùi hết 3 tỉnh miền Đông rồi đến 3 tỉnh miền Tây cuối cùng dẫn
đến mất nước. Nhà Nguyễn không phải không có lúc cương, không khỏi không có lúc
động binh nhưng kết cục cuối cùng không huy được sức dân dẫn tới thua cuộc.
Còn ngày nay, nếu lính Trung Quốc tràn sang ư? Liệu dân chúng
còn nghe theo “cụ” Mạnh, “cụ” Triết, “cụ” Trọng, “ cụ “ Dũng, “ Cụ Phúc”, “Cụ
Ngân”… để mà xông lên quyết giết giặc bảo vệ đất nước nữa không ?
Cả nước trong đó có
dân Nghệ thời chiến tranh, sở dĩ Cụ Hồ hô một câu: “Dù có đốt cháy cả Trường Sơn…Hà Nội, Hải Phòng có thể bị tàn phá…nhưng
nhân dân Việt Nam quyết không sợ”…Thế là thanh niên trai tráng hàng triệu
người rùng rùng ra trận…
Sở dĩ Cụ Hồ kêu gọi
người ta nghe bởi cụ mặc áo kaki, đi dép lốp, ở nhà sàn; các “cụ” nhà ta ngày
này đâu có được phong thái như cụ Hồ. Còn bây giờ đưa Cụ Hồ ra kêu gọi để bảo
vệ cho quyền lợi của các “Cụ “ đương chức, đương quyền không biết dân họ có
nghe không ?
Do vậy điều mà
ông Đại sứ Michalak nói: “Tôi tin rằng
phải có một giải pháp đa phương để giải quyết cuộc tranh chấp. Cá nhân tôi muốn
thấy Tuyên bố về Cách Hành xử tại Biển Đông, thành một Bộ luật về Cách Hành xử
trong vùng Biển này. Tôi muốn thấy tất cả các bên đã tuyên bố chủ quyền một
phần hay toàn phần hãy ngồi lại với nhau, và đưa ra một quyết định đa phương.
Tôi tin rằng ASEAN là một diễn đàn tuyệt hảo cho việc này. Tôi hy vọng kêu gọi
tất cả các bên liên hệ hãy sử dụng ASEAN và những công cụ của ASEAN, cũng như
những công cụ của cộng đồng quốc tế như Nghị hội Liên hiệp quốc về Luật Biển,
và ngồi xuống bên nhau mà giải quyết vấn đề”.Không phải là phương thức nhiệm
mầu khả dĩ làm nguội được cái dã tâm muốn ăn tươi nuốt sống Biển Đông của Trung
Quốc…”
Tóm lại: Trung Quốc có
phát động chiến tranh xâm lược Việt Nam hay không, muốn nuốt trôi Biển Đông hay
không hoàn toàn phụ thuộc vào Việt Nam!
Khi một nước Việt Nam
hùng cường, một nước Việt Nam, triệu người như một, một nước Việt Nam mà vua
quan không bất nhân, bất nghĩa với dân; không tìm cách móc ngoặc, đi đêm ăn
mảnh với giới chóp bu Bắc Kinh thì không một cái đầu nóng nào dám xua quân sang
thí mạng tại chiến trường Việt Nam.
Phải rắn, phải cứng
cỏi không chỉ trên lời nói mà phải chuẩn bị sẵn sàng lúc cần phải hành động như
lời nói. Dân tộc này đã bao phen khóc hết nước mắt vì trở thành miếng mồi trong
tay kẻ khác…
Lê Lợi, Quang Trung
trước khi xử nhũn, xử mềm với quân Minh, quân Mãn Thanh đã phải xông pha đánh
những trận đánh khiến trời long đất lở…
Không ai cầm tóc nhấc
bổng con người mình lên được nếu mình không tự bật lên. Hồ Chí Minh phát động
được cả dân tộc vì ông hết lòng vì đại nghiệp đó; đối với các nước lớn Hồ Chí
Minh biết ứng xử nhu, cương đúng lúc đúng chổ. Cần cương mà lại nhu thì chỉ có
thua; cần nhu mà lại cương lên thì đổ vỡ. Hồ Chí Minh biết tranh thủ, biết lợi
dụng các thế lực kể cả các cường quốc nhưng không bao giờ phụ thuộc vào họ mà
Việt Nam vẫn là vấn đề người Việt Nam tự giải quyết lấy.
Muốn mạnh phải dựa vào
dân, phải đoàn kết được dân, không coi dân chiếc bát ăn xong thì tè luôn vào ?
Chúng ta có thể tranh
thủ tất cả kể cả Trung Quốc nhưng muốn bào vệ được nền độc lập của quốc gia
này, không ai làm thay được dân tộc này ? Không một ông ốp, ông ép, ông ma, ông
mít, ông tôhô, ông chimsun… nào có thể gánh vác được sứ mệnh lịch sử này ?!
P.V.Đ.
( Bài đưa lên mạng từ 15/5/2010)
( Bài đưa lên mạng từ 15/5/2010)
https://phamvietdaonv.wordpress.com/2010/05/15/vi%E1%BB%87t-nam-nen-lam-gi-d%E1%BB%83-thoat-chi%E1%BA%BFn-tranh-xam-l%C6%B0%E1%BB%A3c-t%E1%BB%AB-trung-qu%E1%BB%91c/#more-471
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét