Phạm Viết Đào.
“Quan Vũ… sức địch vạn người, hổ thần một thời. Vũ báo ơn Tào công… có phong độ quốc sĩ. Nhưng Vũ cương và tự phụ,… lấy sở đoản chuốc lấy thất bại, là lẽ thường vậy…”
( Nhận định này của sử gia Trần Thọ, sống sau thời Tam Quốc 70 năm có ứng với Tập Cận Bình ?)
Hoàng đế đỏ Tập Cận Bình-Giấc mơ con đè nát cuộc đời con!
Trong “Phần II. SỨ MỆNH LỊCH SỬ CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN TRUNG QUỐC TRONG THỜI ĐẠI MỚI”…của Báo cáo chính trị do ông Tập Cận Bình đọc hơn 3 tiếng rưỡi hôm khai mạc 18/10/2017 có 1 điển tích thời Tam Quốc được viễn dẫn:
“Lịch sử đã và sẽ chứng minh, không có sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, phục hưng dân tộc chắc chắn là không tưởng. Đảng Cộng sản Trung Quốc phải luôn là lực lượng tiên phong của thời đại, giường cột của dân tộc; luôn là Đảng cầm quyền theo chủ nghĩa Marx-Lenin, bản thân Đảng phải luôn luôn vững vàng. Toàn Đảng cần tự giác hơn nữa kiên trì nguyên tắc tính Đảng, dũng cảm đối mặt trực tiếp với các vấn đề, dám “nạo xương trị độc”, xóa bỏ mọi nhân tố làm tổn hại đến tính tiên tiến và tính trong sạch của Đảng, loại bỏ tất cả những mầm bệnh gặm nhấm cơ thể mạnh khỏe của Đảng; không ngừng tăng cường năng lực lãnh đạo chính trị, năng lực dẫn dắt tư tưởng, năng lực tổ chức quần chúng, năng lực hiệu triệu xã hội của Đảng; bảo đảm Đảng Cộng sản Trung Quốc mãi mãi tràn đầy sức sống và sức chiến đấu mạnh mẽ…”
Điều khiến cho dư luận băn khoăn, chả nhẽ ông Tập Cận Bình, người đứng đầu một nước Trung Hoa tự cho là hùng cường lại sử dụng tới cái điển tích “ nạo xương trị độc”, một trong 3 điển tích gắn với sự nghiệp chiến chinh được suy tôn là “người hùng- bại tướng” Quan Vũ thời Tam Quốc?
Quan Vũ bị giết chết trên chiến trường trong trận chiến bảo vệ Kinh Châu bởi Lục Tốn-Lã Mông; Cả gia đình Quan Vũ bị Bàng Minh con trai Bàng Đức vào giết sạch sau khi quân Ngụy vào “giải phóng Thành Đô”, hậu chủ Lưu Thiện quy hàng...
Sau cái cái kết cục bi thảm của bại tướng Quan Vũ cùng với gia đình ông ta, hậu thế hiện đã lưu truyền lại 3 điển tích gắn với sự nghiệp chiến chinh của ông ta: Đuốc sáng thâu đêm (Minh chúc đạt đán): Quan Vũ đứng cầm đuốc bên ngoài canh gác suốt đêm cho tới sáng cho 2 chị dâu ngủ; Một đao đến hội (Đơn đao phó hội ), một mình mang đại đao tới Đông Ngô uống rượu…
Điển tích thứ 3 được ông Tập Cận Bình viễn dẫn trong Báo cáo chính trị khi nói về sứ mạng chỉnh đốn Đảng CS Trung Quốc, phục hưng một nước Trung Hoa mới, thực hiện giấc mộng Trung Hoa, đó là điển tích “Nạo xương trị độc”…
Quan Vũ đánh Phàn Thành, bị trúng tên độc của Tào Nhân. Thuốc độc ngấm vào tận xương nguy hiểm tính mạng. Danh y Hoa Đà đến chữa, đề nghị cho trói tay và gây mê ông để khỏi nhìn cảnh Hoa Đà khoét thịt cạo độc trong xương. Nhưng Quan Vũ không đồng ý, vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ với Mã Lương trong lúc Hoa Đà chữa tay, máu chảy ròng ròng. Chính Hoa Đà phải khâm phục dũng khí của ông, còn quân sĩ thì xanh lè mắt...
Cuộc đời, sự nghiệp chiến chinh của bại tướng ngu trung Quan Vũ, viên tướng được đích danh Tào Tháo tâu vua Hán sắc phong cho cái chức danh “ Hán thọ đình hầu”; Được Tào Tháo ba ngày tổ chức 1 đài tiệc nhỏ, 5 ngày 1 đãi tiệc lớn và thường xuyên quà cáp; Cuối cùng nhận cái chết thê thảm, đau đớn, nhục nhã trên chiến trường?
Mặc dù, Quan Vũ và sự nghiệp chiến chinh của ông thời Tam Quốc đã được lưu danh trong hậu thế suốt 2 ngàn năm qua; Quan Vũ đã được lập đền thờ tại Trung Quốc và nhiều quốc gia khác trong đó có Việt Nam để suy tôn ông. Quan Vũ được sử dụng làm biểu tượng của tinh thần trượng nghĩa, quả cảm xả thân cho sự phục hưng nhà Hán nhưng bất thành…
Còn trong con mắt của các sử gia Trung Quốc cùng thời như Trần Thọ, tác giả sách Tam Quốc chí, sống sau Qua Vũ 70 năm đã có đánh giá được ghi nhận là công bằng, chính xác:
“Quan Vũ… sức địch vạn người, hổ thần một thời. Vũ báo ơn Tào công… có phong độ quốc sĩ. Nhưng Vũ cương và tự phụ,… lấy sở đoản chuốc lấy thất bại, là lẽ thường vậy…”
Các sử gia Trung Quốc đời sau cũng đã đánh giá chính xác bại tướng Quan Vũ cùng với cái chết cay đắng, bi thảm là do bởi hệ lụy của “Tính cách kiêu căng, ngạo mạn cùng với việc bị “cầm tù” trong tư tưởng trung quân, phục Hán chính là nguyên nhân khiến Quan Vũ rước họa sát thân…”
Có 4 đặc điểm của ông Tập Cận Bình qua Đại hội 19 và nhiệm kỳ 5 năm vừa qua khiến cho rất nhiều các nhà “ Tam Quốc học” nhận thấy: mặc dù Tập Cận Bình TBT-Chủ tịch nước ( vua) nhưng lại có những nét thiên tư gần với “bại tướng” Quan Vũ…
Điểm thứ nhất:
Thắng lợi của chiến dịch “ đả hổ diệt ruồi” trong nhiệm kỳ đầu, bắt bỏ tù, nghiêm tri, kỷ luật hàng loạt đảng viên trong đó có những chiến tướng như Bạc Hy Lai, Chu Vĩnh Khang, Từ Tài Hậu, Quách Bá Hùng, Lệnh Kế Hoạch…những chiến công khiến cho nhiều người liên tưởng tới việc Quan Vũ trong nháy mắt lấy đầu của Nhan Lương, Văn Sú; qua 5 cửa quan giết 8 tướng giữ ải của Tào Tháo, dám cản bước ông ta quay trở về với người anh kết nghĩa Lưu Bị, thực thi tư tưởng ngu trung nhà Hán của ông…
Điểm thứ 2:
Việc ông Tập Cận Bình “ nghiến răng” đọc 1 bản báo cáo chính trị dài giang đại hại hơn 3 tiếng rưỡi đông hồ; Còn cử tọa thì nhắm mắt để nghe mà thán phục mặc dù không hiểu hết những điều ông Tập định nói ?
Việc làm này khiến người ta nhớ tới việc, khi thấy Qua Vũ bị trúng tên độc, cánh tay ông bị tê liệt, Quan Bình thấy cha bị thương nặng, bèn bàn với chư tướng đưa Quan công về Kinh Châu dưỡng bệnh.Quan Công thấy thế mắng rằng:”- Phàn Thành nay đã nguy ngập. Thành ấy ta đã lấy được trước mặt rồi, há vì vết thương nhỏ này mà lui binh sao ?”
Tình hình nội bộ Đảng CS nguy ngập giống như Qua Vũ trong trận Phàn Thành, tuy đã bắt sống được Bàng Đức-Vu Cầm; Tỉnh táo ra, Quan Vũ-Tập Cận Bình nên nghe Quan Bình: tìm cách lui binh để củng cố thế trận lòng dân, nhưng Quan Vũ vẫn tỏ ra ta đây vẫn gây gổ tứ tung.
Hành động đọc bài diễn văn ba tiếng rưỡi, mang đầy tính chất duy ý chí khác gì Quan Vũ không để Hoa Đà trói tay, không chịu tiêm thuốc mê mà ngồi uống rượu đánh cờ, mặc cho Hoa Đà “ nạo xương trị độc”, không nghe lời khuyên can của Quan Bình tạm lui binh…
Điểm thứ 3:
“Tính cách kiêu căng, ngạo mạn cùng với việc do bị “cầm tù” trong tư tưởng trung quân, phục Hán chính là nguyên nhân khiến Quan Vũ rước họa sát thân…”
Bản Báo cáo chính trị do Tập Cận Bình đọc tại phiên khai mạc Đại hộ Đảng 19 cũng đậm đặc khẩu khí ngạo mạn, kiêu căng, tinh tướng, coi đất, trời, biển của thiên hạ như “cái vung” của nhà mình kiểu khẩu khí, tính cách của Quan Vũ.
Quan Vũ-Tập Cận Bình coi các anh tài thế giới như Đại tướng Ngô Xuân Lịch, Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thượng tướng Phan Văn Giang...bẳng nửa con mắt, bất quá như cái đầu của “Nhan Lương, Văn Sú”; như mấy viên tướng giữ ải của Tào Tháo, Quan Vũ- Tập Cận Bình muốn sờ vào đầu kẻ nào là lấy được, muốn mượn cáo nào là xong ngay, cò gì mà phải lăn tăn...
Về bản chất, Tập Cận Bình khác Quan Vũ: Ông không phải là người bị cầm tù bởi tư tưởng ngu trung Marx-Lê-Mao và 3 đại diện giống như Quan Vũ ngu trung phò nhà Hán…
Trong thâm tâm Tập Cận Bình muốn sử dụng Đảng CS Trung Quốc cùng với những thứ lý thuyết nhảm nhí, cóp nhặt, chắp vá ặc mùi bolero để lừa bịp, cầm tù cả dân tộc Trung Hoa…
Quan Vũ là kẻ ngu trung chân thành với nhà Hán; Tập Cận Bình không phải là kẻ ngu trung với Marx-Lê-Mao mà là chính khách lừa bịp có tính toán và cơ mưu, nham hiểm. Tập Cận Bình nhận thức được một điều, một giữ được cho ông ta cái quyền lực tuyệt đối đứng trên 1,3 tỷ dân không chỉ 2 nhiệm kỳ mà “ nhiều nhiệm kỳ” thì phải trương, dựng cái bảo bối nêu trên…Chỉ bằng cái “thế chế giăng đèn”-“Chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc” đó mới giúp ông yên vị mà làm vua một nước 1,3 tỷ dân cho đến lúc chết…
Để thực hiện mục tiêu này, Tập Cận Bình phải triệt để hò hét, phô trương, lợi dụng cái đứng tín ngu trung cảu cả tỷ dân Trung Hoa được di truyền từ thời Tam Quốc. Tập Cận Bình biết thừa cái thể chế đó chỉ có thể sản sinh ra loại người “giá áo túi cơm” như đã có lần ông phát biểu về các đồng chí của mình, nhưng kệ…
Sự bịp bợm sử dụng cái “lồng ngu trung” với chủ nghĩa Marx-Lê-Tư tưởng Mao để gom nhốt đức tin của cả 1, 3 tỷ dân Trung Quốc đó chính là cái họa sát thân; Cái họa này giống như của Quan Vũ thời Tam Quốc.
Có thể do Tập Cận Bình “ngáo đá” về quyền lực chính trị nên không nghĩ tới cái họa sát thân; Hoặc nghĩ tới nhưng bất chấp như Quan Vũ, biết mình đã trọng thương rồi vẫn gượng cầm quân, ra oai với quân sĩ, nghiến răng đánh cờ để cho Hoa Đà “ nạo xương trị độc”, đánh đến chết thì thôi…
Kết cục cuối cùng thì xôi hỏng bỏng không: Phàn Thành không chiếm được mà Kinh Châu lại bị mất về tay Đông Ngô. Nếu nghe theo lời khuyên của Quan Bình, tạm lui binh, náu mình chờ thời, không đánh Phàn Thành nữa thì biết đâu vừa giữ được Kinh Châu, bảo toàn được mạng sống…
Người giành được thiên hạ thời Tam Quốc đó là cha con Tư Mã Ý vì biết náu mình, chờ thời, biết “ thao quang dưỡng hối, mặc dù võ nghệ, uy danh kém xa Quan Vũ và đám tướng lĩnh nhà Ngụy…
Nếu Tập Cận Bình máu lên cái tiểu khí kiểu Quan Vũ, gây sự trên Biển Đông, Hoa Đông, gây chiến với Việt Nam, Ấn Độ, Nhật Bản và các nước ASEAN thì coi chừng không “nạo xương trị độc” được đâu, thậm chí không còn mảnh giáp, không còn chỗ dung thân tại đất nước Trung Hoa…
Ông Tập Cận Bình vẫn tỏ ra cứng cỏi và đầy khí thế khi đọc một bản báo cáo chính trị
Thực chất là lối khoe sức mạnh cơ bắp mang chiêu trò “tiểu khí”, một mình cắp đao tới hội của Quan Vũ…
Điểm thứ 4:
Trong đại lễ “xuất quân, tế cờ” ông Tập Cận Bình đã gặp vướng phải 2 điều đại kỵ, xui xẻo…
Đại hội 19, bế mạc vào ngày nguyệt kỵ, mồng 5 tháng 9 ( âm lịch): Mồng năm, mười bốn, hai ba.Làm gì cũng bại chẳng ra việc gì; Thứ 2: dẫn một điển tích gắn với sự nghiệp chiến chinh của một bại tướng thời Tam Quốc là Quan Vũ, một kẻ vũ dũng vô mưu, dám lấy sở đoản để đương đầu với sở trường thiên hạ…
Các chiến tướng thời Tam Quốc mỗi khi xuất trận mà gặp phải điềm báo, thiên tượng xui xẻo nào đó thường lui quân, hoãn binh, tìm kế khác…Kẻ nào bất chấp, để ngoài tai coi thường thiên tượng và lòng người thì chuốc lấy tai họa…
Trước khi xuất quân đánh Đông Ngô, Lưu Bị đã được một bậc cao sĩ đến khuyên răn bằng việc vẽ ra 40 doanh trại rồi xé nát xong bỏ đi; Lưu Bị coi là cử chỉ của đám cuồng sĩ không nghe; kết cục 40 doanh trại của Lưu Bị đã bị Lục Tốn đốt sạch trong trận Hào Đình…
Hãy ghìm cương ngựa trước vực thẳm- Lời khuyên thường nghe báo chí Trung Quốc dưới thời Mao Trạch Đông viết ám chỉ những thế lực đang tranh bá đồ vương với Mao Trạch Đông…
Hãy phá bỏ những ngục tù ngu trung đang giam nhốt cả tỷ dân Trung Hoa, xóa bỏ những giải pháp lựa mị, vô tích sự, tiểu khỉ kiểu Quan Vũ, cốt để duy trì uy danh của mình, nếu muốn phục hưng một Trung Hoa hùng cường..
Nhân ông Tập Cận Bình sử dụng cái điển tích “ Nạo xương trị độc”, điển tích gắn với sự nghiệp chiến chinh của bại tướng Quan Vũ thời Tam Quôc, củng cố Đảng CS Trung Quốc để thực hiện “giấc mơ phục hưng nước Trung Hoa mới”; xin gửi tặng Tập Chủ tịch 1 ca khúc được viết theo dòng nhạc bolero đó là bài “Duyên kiếp” của nhạc sĩ Lam Phương, bài hát được mở đầu mấy câu sau:
Anh ơi nếu mộng không thành thì sao
Non cao đất rộng biết đâu mà tìm
Đường đời mịt mờ vạn nẻo về đâu
Mong chờ duyên kiếp đưa lối bắc cầu …
Non cao đất rộng biết đâu mà tìm
Đường đời mịt mờ vạn nẻo về đâu
Mong chờ duyên kiếp đưa lối bắc cầu …
P.V.Đ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét