ĐIỂM CAO 772
Nguyễn Đức Lưỡng
( Rút từ trong tập “Sư đoàn 356 và Ký ức Vị Xuyên”
-NXB Dân trí xuất bản 2018; Chủ biên: Nguyễn Đức Lưỡng)
Ls Phạm Viết Tạo
Điểm cao 772 thuộc xã Thanh Thủy-Vị Xuyên tỉnh Hà Giang, nằm cách đường biên giới phía đông bắc giữa Hà Giang-Việt Nam và Vân Nam Trung Quốc 1,5 km bị đối phương xâm chiếm từ tháng 4/1984. Điểm cao 772 có vị trí phòng ngự thuận lợi trong thế trận phòng ngự liên hoàn vững chức. Phía đối phương muốn dùng 772 để làm bàn đạp tràn xuống Vị Xuyên, uy hiếp thị xã Hà Giang. Ta hiểu rõ điều đó và xác định được thế địch ở trên cao phòng ngự, ta ở dưới tiến công lên, sẽ vô cùng bất lợi nhưng vẫn quyết tâm giành lại.
Điểm cao 772 là dông phía bắc của điểm cao 1509, thấp dần từ tây sang đông thuộc thôn Nậm Ngặt xã Thanh Thủy. Giống như một “con voi” đang tung vòi về phía tây, có nhiều đỉnh, nhưng có 3 đỉnh cao nhất. Tính từ đông sang tây thì đỉnh Đ 1 là phần đuôi, giáp đỉnh cao 685; đỉnh Đ 2 cao nhất, ở giữa là phần lưng, đỉnh Đ 3 phần đầu voi, liền kề 1509. Quá trình chiếm giữ, đối phương đã củng cố xây thành cứ điểm tương đối vững chắc xung quanh điểm cao; phía trước tiền duyên là hệ thống mìn các loại, dày đặc kèm theo hàng rào thép gai.
Trên điểm cao 772, địch bố trí khoảng 2 tiểu đoàn bộ binh có lực lượng tăng cường để chiếm giữ, quân số hơn 600 tên, với sự yểm trợ của các trận địa pháo binh 152 ly, Đ 74, 112 ly, đặt ở phía sau, trong đó có hỏa lực trực tiếp bảo vệ 772 gồm 1 tiểu đoàn, 18 khẩu pháo 105; một trận địa 6 khẩu H 12, đặt cách đường biên giới 2 đến 4 km, một đại đội 6 khẩu pháo 85 ly bắn thẳng đặt trên đỉnh 1509, 2 trận địa cối 100 ly và 2 trận địa hỏa lực ĐKZ đặt ở sườn điểm cao 1509.
Từ ngày 9/7/1984, Trung đoàn 876, sư 356 và một số đơn vị tham chiến hành quân vào vị trí. Đến 24 giờ ngày 11/7/1984, bộ đội các hướng tấn công đã tiến vào tuyến xuất phát xung phong, đào công sự, ngụy trang chờ lệnh.
Giờ nổ súng
Ngày 12/7/1984 lúc 0 giờ các đơn vị đã áp sát mục tiêu theo kế hoạch, cách địch 200 m đến 300 m. Đêm tối đen, lại thêm sương mù dày đặc, cách nhau 2 m không nhìn rõ mặt người. Từ đài quan sát mục tiêu không quan sát thấy, Sư đoàn trưởng Bùi Thanh Điếm yêu cầu:
-Đồng chí Đặng Xuân Nghiêm, chủ nhiệm pháo binh sư đoàn, áp dụng biện pháp khắc phục, điều chỉnh bắn.
-Điện báo hữu tuyến, chỉ đạo các đơn vị tham chiến, nhất là đài quan sát bộ binh, pháo binh mở rộng vị trí, dùng mọi biện pháp khắc phục, để nắm tình hỉnh báo cao.
Đến 2 g 20 phút địch bất ngờ bắn cối xung quanh khu vực điểm cao nơi đội hình ta ém quân, đến 2 g 35 phút tiếp tục bắn đợt 2 10 phút, mật đội ngày càng tăng. Trung đoàn trưởng Trần Sĩ Tứ điện về xin pháo bắn trả và xin biết giờ G. Sư đoàn trưởng không đồng ý vì có điện báo: đặc công đánh điểm cao 233 đã vướng mìn. Nên địch tăng cường cảnh giới và tăng cường mật độ bắn vào trận địa của ta.
3 g 00, các trận địa hỏa lực của toàn sư đoàn bắt đầu nổ súng, lúc này vẫn chưa có chi viện của pháo các đơn vị chi viện của pháo của các đơn vị hỏa lực phối thuộc. Cùng lúc Sư đoàn trưởng thông báo Giờ G là 3 g 40 phút.
Lúc này, các tin báo liên tiếp dồn về: Đài quan sát 1: “Trời mùa sương không thấy mục tiêu”; Đài quan sát 2: “Không rõ mục tiêu, không thấy điểm nổ…yêu cầu bắn khống chế trận địa địch tại lùm cây tre, tọa độ…”, “địch bắn vào đội hình…”, “đội luồn sâu không có tín hiệu”…
Pháo ta chuyển từ bắn phá hoại sang bắn áp chế. Nhưng cũng không quan sát được kết quả bắn. Trên hướng tấn công lên điểm cao 685, tiếng súng của ta cũng rộ lên, hỏa lực của trung đoàn 149, pháo 85, 37 ly của sư đoàn đồng loạt nhả đạn…
ĐỈNH Đ 2-ĐIỂM CAO 772 - Bức điện cuối cùng
Nguyễn Đức Lưỡng-Đặng Việt Châu
Đ 2 là đỉnh trung tâm, cao nhất trong 4 điểm của điểm cao 772. Nhìn từ Cốc Nghè, phía bên phải là Đ 2 là Đ 1, bên trái chếch hướng tây là đỉnh Đ 3. Đỉnh Đ 2 nằm ở giữa có thể dễ dáng khống chế các đỉnh còn lại, nếu bên nào giữ được đỉnh này, coi như giữ được điểm cao 772.
Địch bố trí Sở chỉ huy tiểu đoàn ở đây và 1 đại đội bộ binh tăng cường khoảng 200 tên, các hỏa lực bố trí kèm theo rất mạnh gồm súng ĐKZ 82, cối 60 và 12,7 ly. Một trận địa cối 100 ly nằm kế trên yên ngựa giữa Đ 2 và Đ 3; phía sau Đ 2 là một hệ thống hỏa lực dày đặc, xa nữa là nhiều trận địa hỏa lực cỡ lớn như: hỏa tiễn H 12, pháo 105, Đ 74, 155…
Tiểu đoàn 1 Trung đoàn 876 được chọn, giao và đã hạ quyết tâm đánh địch, chiếm lại đỉnh cao trung tâm này. Những cán bộ chỉ huy đội hình tấn công của D 1-E 876 gồm: Tiểu đoàn trưởng Trần Trung Chỉ, Tiểu đoàn phó Bạch Văn Kết, Chính trị viên tiểu đoàn Hồ Ngọc Sĩ…
Tiểu đoàn 1 và chỉ huy Trung đoàn 876 xác định hướng tấn công phía tây nam cảu 772, đánh thẳng lên Đ 2, đây là hướng tấn công chủ yếu của Sư 356 và cũng là hướng chủ yếu Chiến dịch MB 84.
Với vị trí quan trọng như vậy nên chỉ huy các cấp chọn Đại đội 2 của Tiều đoàn 1 là chủ công. Đây là đại đội có kỷ luật nghiêm, có nhiều thành tích trong huấn luyện làm đột kích 1, Đại đội trưởng là đồng chí Bành Trọng Hòa.
Thi hài mai táng tại của Ls Phạm Viết Tạo:
Do tính chất trận chiến đấu ác liệt không lấy được thi hài...
Đột kích 1 chọn đột phá là trung đội 2 do Trung đội trưởng Phạm Viết Tạo chỉ huy; Phạm Viết Tạo cũng chính là người được giao cầm cờ tiến công đột kích 1; chỉ huy trực tiếp đột kích 1 là tiểu đoàn trưởng Nguyễn Trung Chỉ.
Do tính chất trận chiến đấu ác liệt không lấy được thi hài...
Đột kích 1 chọn đột phá là trung đội 2 do Trung đội trưởng Phạm Viết Tạo chỉ huy; Phạm Viết Tạo cũng chính là người được giao cầm cờ tiến công đột kích 1; chỉ huy trực tiếp đột kích 1 là tiểu đoàn trưởng Nguyễn Trung Chỉ.
Đột kích 2 của hướng tấn công giao cho Đại đội 3, đồng chí Tiểu đoàn phó Bạch Văn Kết trực tiếp chri huy đột kích 2.
Đúng theo kế hoạch, 2 g 00 ngày 12/7/1984 đội hình tiểu đoàn 1 đã ở vào vị trí bình độ 600 thuộc điểm cao 772, địa hình là một dải ruộng bậc thang, đây là tuyến xuất phát xung phong, đội hình được bố trí theo hàng dọc, hướng thẳng lên đỉnh Đ 2.
2 g 30, Đại đội 2 đã áp sát chiến hào 1, cách địch 200 m, tiến đầu là trung đội trưởng Phạm Viết Tạo và đại đội công binh mở cửa; Tiếp sau là đại đội 3. Toàn bộ đội hình đã bí mật củng cố hố chiến đấu cá nhân.
4 g 10 phút, các vị trí cá nhân đã được bố trí xong, lúc này chỉ còn chờ hỏa lực pháo binh của ta nổ súng bắn phá đỉnh Đ 2 và các vị trí khác…
Nhưng đến 4 g 30 vẫn chưa thấy pháo ta khai hỏa, đột nhiên nhiều tiếng nổ bất thường đã rộ lên ầm ầm, đạn pháo các cỡ gồm các dàn hỏa tiễn, pháo 152 ly, 105 ly và đạn súng cối 100 bắt đầu rơi vào đội hình Tiểu đoàn 1, mỗi lúc một nghiêm trọng hơn.
Theo quan sát ban đầu, khi quân ta bắt đầu tấn công, không chỉ ở Đỉnh Đ 2 mà cả Đ 1 và D3, hỏa lực pháo của địch đã dựng lên một bức tường lửa trước tiền duyên của chúng. Có vị trí dàn hỏa tiễn của chúng bắn nhiều dàn trong 2 g đồng hồ liền. Nhiều vị trí của D 1, D2, D 3 của E 876 nằm gọn trong lưới lửa khủng khiếp đó.
Trước tình thế đó, cấp trên đã hạ lệnh cho hỏa lực của Trung đoàn 876 nổ súng. Các trận địa pháo cối các cỡ, đạn ĐKZ, đạn KM 79…của trung đoàn, bắt đầu động loạt nhả đạn, tiếng nổ rộ lên…
Sau hơn 1 giờ nổ súng, hỏa lực của trung đoàn đã phá hủy được một số mục tiêu trên chiến hào Đ 2, tuy nhiên đã chưa đủ mạnh để công phá, khống chế địch…Lúc này đạn địch nổ mỗi lúc càng dày đặc, đạn cỡ lớn rơi nhiều vào đội hình Tiểu đoàn 1, nhiều đồng chí đã hy sinh ngay tại tuyến xuất phát, những người sống sót không ngóc dậy khỏi hố chiến đấu được.
Trước tình hình đó, Tiểu đoàn trưởng Nguyễn Trung Chỉ quyết định ra lệnh mở cửa. Khi bộc phá đã phát hỏa, cũng là lúc lựu đạn hỏa lực ném vào Đ 2 cùng pháo cối các trận địa tập trung bắn cấp tập vào cửa mở. Đội hình Đại đội 2 chìm trong mưa đạn. Không thể nằm chờ, Nguyễn Trung Chỉ tức tốc gọi điện cho chỉ huy sư đoàn và Sư trưởng Bùi Thanh Điếm: ”Tôi đã vào tới cửa mở, đang cơ động lên Đ 2”…rồi anh phát lệnh tấn công.
Đại đội 2 mà mũi nhọn là Trung đội 2 bật dậy trong mưa đạn. Trung đội trưởng Phạm Viết Tạo giương cao lá cờ, các chiến sĩ Đai đội 2 lao thẳng lên cửa mở hướng lên Đ 2. Hỏa lực các loại của địch quá dữ dội, đạn nổ, mảnh rít bay tứ tung, do vậy hầu hết anh em B 2 gục ngã trên đường tấn công, máu và đất bắn tung tóe. Đại đội 2 tiếp tục tổ chức tấn công đợt 2 cùng anh em B 1 dũng mãnh tiến lên và họ đã lần lượt ngã xuống. B 3 cũng không nằm chờ chết, những đội chân bước qua xác đồng đội tiến lên nhưng do đạn của địch rơi không ngớt nên tất cả họ đã hy sinh trước cửa mở…
Những tiếng nổ hủy diệt vẫn ầm ầm mỗi lúc một dữ dội hơn, cảnh tượng anh em chết và bị thương nằm phơi mình khắp nơi, trông rất bi thảm. Trên chiến tuyến, không ít thi thể của anh em trên đường tấn công đã nhiều lần bị trúng đạn, thịt da hòa vào đất….Đại đội 3 là thê đội áp sát đại đội 2, bên những ruộng bậc thang, chưa kịp tấn công, cũng bị ngập trong mưa đạn, tổn thất ngày một nghiêm trọng.
Tại sở chi huy sư đoàn, các đài thông tin luôn phát đi: “D 1 đâu, D 1 đâu…D 1 đâu…” một cách vô vọng. Vẫn chỉ nghe tiếng rù… rù…rù, lúc này mạng thông tin cả vô tuyến và hữu tuyến tới D 1 đều không tác dụng. Đại bộ phận anh em thông tin đều chết và bị thương.
Đến 11 g ngày 12/7/1984, các đài thông tin vẫn không nhận được tin tức của Tiểu đoàn 1, bức điện tiếng công của Nguyễn Trung Chỉ-tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 1, E 876, F 356 đã là bức điện cuối cùng..
11 g 30 phút ngày 12/7/1984, tiếng súng thưa thớt dần rồi im hẳn. Đường tiến công lên cao điểm 772 tanh bành, mất hết màu xanh cây lá, chỉ còn lại đất đỏ, khói bụi khét đặc thuốc súng, bụi đất mịt mù tràn khắp Thanh Thủy…Trận đánh đã không thành công. Tiểu đoàn 1 của E 876 đã tổn thất nghiêm trọng, cán bộ tiểu đoàn đến đại đội, trung đội hoàn toàn bị thương vong. Trong đó đồng chí Nguyễn Trung Chỉ tiểu đoàn trưởng, Bạch Văn Kết Tiểu đoàn phó, trung đội trưởng Phạm Viết Tạo cùng các đồng chí Nguyễn Văn Thêm, trợ lý tác chiến tiểu đoàn, Nguyễn Văn Thọ-Trợ lý chính trị trung đoàn 876 và hầu hết cán bộ Đại đội 2, Đại đội 3 đều đã hy sinh trên cao điểm 772…
N.Đ.L-Đ.V.C.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét