TBT Nguyễn Phú Trọng bắt tay với TBT, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tại Bắc Kinh chiều 12-1. Ảnh: TTXVN |
1- Nghịch lý trong bài: Tăng cường quan hệ hợp tác Việt Trung. Bài này, Tuổi trẻ đăng lại của đặc phái viên VNTTX, tháp tùng anh Trọng, đưa tin.
Nghịch lý thứ nhất, “…đưa quan hệ đối tác, hợp tác chiến lược toàn diện Việt Trung phát triển lành mạnh, ổn định theo phương châm “16 chữ” và tinh thần “4 tốt”. Ai cũng biết, vành ngoài 16 chữ, vành trong 4 tốt là gì trong những năm qua. Nếu không phải là sự bịp bợm vĩ đại do Trung Quốc đưa ra làm hỏa mù cho những hành động kẻ cướp trên biển và cả trên đất liền của họ đối với Việt Nam, thì là một thứ thòng lọng mềm mại và khá lợi hại để quàng vào cổ, trước hết là của ban lãnh đạo Việt Nam. Để biến ban lãnh đạo Việt Nam như một con ngựa chạy lẽo đẽo bên cổ xe “bá quyền đại Hán” của Trung Hoa.
Nhiều năm qua, người Việt Nam đã từng phỉ nhổ, vạch trần cái phương châm mà ông Lê Khả Phiêu từng gọi là vàng ấy. Tưởng nó phải được quên đi. Ai ngờ Tổng Bbí thư Trọng lại “trân trọng” nó đến thế. Đây là một nghịch lý kép. Nó vừa là sự bịp bợm Trung Hoa vừa là thái độ chư hầu không thể chấp nhận.
Nghịch lý thứ hai ngay trong bài này, phía Việt Nam bày tỏ ủng hộ Trung Quốc tổ chức thành công Diễn đàn thượng đỉnh hợp tác quốc tế về “Một vành đai, một con đường”. Ủng hộ Trung Quốc thành công “Một vành đai, một con đường” là gì. Nếu không phải là ủng hộ Trung Quốc tung tiền dự trữ ra để mua chuộc các quốc gia trên vành đai và con đường thực dân hóa của Trung Quốc? Vấn đề là không thể ủng hộ một cách ngờ nghệch, khờ khạo những chủ trương lợi dụng sự nghèo túng của các nước để mưu lợi cho Trung Quốc theo “màu sắc” bá quyền đại Hán, thực dân của Trung Quốc. Trong quyển sách “Chết dưới tay Trung Hoa”, tác giả cũng giành những ý tình muốn cổ vũ cho Trung Quốc hưng phát, giàu mạnh lên, nhưng phải theo tinh thần văn minh, tiến bộ của nhân loại là minh bạch, công bằng và dân chủ. Việt Nam phải biết “ăn kẹo mút” tức là biết ngậm kẹo và vứt cái que đi!
Thứ ba là về Biển Đông. Cái nghịch lý là “lập trường nhất quán” của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chỉ là “vũ như cẩn”, không có gì khác. Những lập luận cũ rích, nhàm chán, và họ Tập không mong gì hơn thế. Nó ru ngủ nhân dân và để mặc cho phía Trung Quốc một mình một chợ, tung hoành, hết 981, thì bồi đắp các bãi đá cướp được ở Trường Sa của Việt Nam thành căn cứ hải quân, không quân, uy hiếp ngay con đường hàng hải và hàng không của Việt Nam, mặc sức cho dân quân đội lốt ngư dân để làm hải tặc cướp bóc và xua đuổi ngư dân Việt Nam bám biển, làm ăn sinh sống trong vùng biển chủ quyền của mình!
Nguyễn phú Trọng không phân biệt được tư tưởng của giải pháp là hòa bình và tôn trọng luật pháp quốc tế. Còn giải pháp thì phải cụ thể, kể cả giải pháp tranh luận tay đôi với Trung Quốc, chưa nói đến việc đưa ra nhờ các thiết chế khu vực và quốc tế phân xử. Điều mà Trung Quốc sợ là Việt Nam tìm ra những giải pháp cụ thể để vận dụng cái phương châm hợp lý kia. Phải nói rõ với Trung Quốc, nếu không tiến tới đươc giải pháp thỏa đáng, song phương, nhất định phải tiến hành giải pháp đa phương để phân xử. Dẫu có soạn được COC, thì Việt Nam và từng nước trong ASEAN, cũng không thể chỉ song phương với Trung Quốc, mà nhất thiết phải vận dụng cho được sự tham gia của cộng đồng quốc tế, nhất là với những cường quốc khu vực và thế giới. Trung Quốc và họ Tập cũng không mong gì hơn là những người lãnh đạo Việt Nam hiện nay cứ nói phương châm cho hay ho. Chúng mở cờ trong bụng, “Việt Nam cứ lú lấp thế này, không phân biệt nỗi phương châm và giải pháp, xua nó vào rọ Thành Đô là cái chắc!”
2- Nghịch lý trong bài: Cần tìm được “đồng cảm, đồng thuận, đồng tâm”. Bí thư Đinh La Thăng hai lần nói đến đồng cảm đồng thuận đồng tâm: “Với tinh thần quyết tâm, không chỉ dành riêng cho những người cộng sản, mà phải thành sự đồng cảm, đồng thuận, đồng tâm của các tầng lớp nhân dân”. Ông Thăng cho rằng tìm được sự “đồng cảm, đồng thuận, đồng tâm” là việc khó. Đúng là khó vì ông đã đặt vấn đề trong sự nghịch lý. Làm sao bằng các giải pháp tư tưởng và các nghị quyết mà có thể làm cho các tầng lớp nhân dân đồng cảm, đồng thuận, đồng tâm được. Ví dụ như việc phá ngôi chùa Liên Trì bên quận 2. Nhìn thấy ảnh mấy vị sư ngồi lặng lẽ trên đống hoang tàn của ngôi chùa đã bị các anh đập phá, tôi cũng không thể đồng cảm, đồng thuận với các anh. Các tăng ni và phật tử làm sao đồng tâm cùng các anh phá chùa được.
Tôi thấy các anh nên sang Singapore học cái cách người ta ứng xử với tôn giáo. Giữa một đô thị náo nhiệt hiện đại, ngôi chùa tồn tại, cùng với kiến trúc của nó, với nghi thức của nó, chẳng hạn như sự tĩnh lặng, vẽ thiền của nó, tiếng chuông thong thả ngân nga của nó, thú vị biết bao, có ích biết bao, sẽ góp thêm cho chất lượng của một đô thị. Nó chính là một nốt trầm, nốt lặng trong một đại hòa tấu của đời sống đô thị.
Các anh đập phá chùa chiền để đô thị hóa, không ai đồng thuận, đồng cảm được. Cả thần và người đều oán giận. Thế mà anh lại nói đên nhân dân, và kêu gọi họ đồng tâm! Một chính đảng ăn trên ngồi trốc, một đội ngũ cán bộ tham lam, hành dân, một đường lối kiên trì mác lê nin, mà chính Hồ Chí Minh phải trối trời là hư hỏng cũ kỹ… vẫn ngang nhiên tồn tại, chỉ như một cổ máy chỉ sửa chữa vặt, làm sao có thể đồng cảm, đồng thuận, đồng tâm đươc! Lịch sử cho ta những bài học cay đắng. Hitler, Stalin… rất giỏi làm công tác tuyên truyền và giáo dục, nhưng không cứu vãn được hệ thống một khi nó đã là sự trái khoáy của lịch sử. Tôi nghe nói anh Thăng là người đang muốn đổi mới, làm tốt hơn cái sai, cái cũ, xin hãy đi vào những vấn đề thật bản chất để tìm đồng cảm, đồng thuận, đồng tâm.
3- Nghịch lý “phát triển mà quá trời người ung thư”. Đó là câu chuyện Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã “chọc khe” Bộ Y tế. Chọc khe là bình luận của vài nhà báo khen anh Phúc như một cầu thủ đưa vài đường bóng chọc khe rất hiểm hóc. Đây là cuộc chọc khe ở y tế. Anh Phúc nói: “Có người nói Việt Nam ung thư hàng đầu thế giới, phải tìm hiểu xem có đúng như thế không? Nhưng tôi thì thấy đúng là có quá trời người ung thư. Nếu Việt Nam thành công nhiều lĩnh vực mà trở thành đất nước ung thư thì có suy nghĩ không? Có nên không?”
Tất nhiên bệnh tật thì phải đặt ra với y tế. Nhưng như thế là chỉ giải quyết trên ngọn, còn gốc rễ của nó lại là chỗ khác. Chọc vào cái khe y tế chỉ là chốc lát thôi. Lâu dài phải tìm lời giải ở chỗ khác. Tôi đã từng đến mấy làng ung thư, ở đó người dân mấy thế hệ nay vẫn phải sống chung với môi trường ô nhiễm nặng. Thủ tướng cứ chọc khe. Nhưng những ông bộ trưởng cứ nghĩ theo cách của họ, họ không đón bóng, chọc khe cũng bằng thừa. Như cái ông Trần Hồng Hà đó, ổng có coi Formosa là thảm họa của chế độ và của đất nước đâu. Cả ông Trần Tuấn Anh nữa, ổng vẫn định đem các cái chức bộ trưởng của ông, để cam đoan cho cái dự án thép rất tai tiếng ở Cà Ná. Vì có thể ông nghĩ rằng, cái chức bộ trưởng thì không thể cách được, họa may thì chỉ cách cái chức nguyên bí thư cán sự, hoặc cùng nữa thì làm cho xấu hổ ở quốc hội mà thôi v.v…
Ung thư ở Việt Nam đâu chỉ là bệnh cơ thể người. Nó còn là ung bướu của xã hội, của thể chế, của chế độ, nó có trong đảng, trong chính quyền, mà sự di căn đã lan tràn, mà các phương trị liệu lui tới chỉ là hô khẩu hiệu và lặp lại nghị quyết bốn hai lần, chứ đến bốn lần cũng chỉ là bôi thuốc ngài da cho một căn bệnh trong lục phủ ngũ tạng.
Thành ra tôi càng lo lắng khi thấy anh Trọng đi ký kết những 15 văn kiện hợp tác với Trung Quốc, một xứ sở của ung bướu. Nó mà lây lan, di căn sang mình thì chết. Không biết phải làm gì để giải quyết mấy cái nghịch lý này.
Nguyễn Khắc Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét