Đăng ngày: 08:20 19-04-2011
Điều tra của Phạm Viết Đào.
( Rút từ trong Tập bản thảo: VỊ XUYÊN & THẾ SỰ VIỆT-TRUNG; Quý vị nào có nhu cầu đọc bản thảo, dày 370 trang A 4, liên hệ với tác giả theo địa chỉ email: Hoanghtham9@gmail.com để được tặng...)
Bài liên quan:
- >TRẬN 31/5/1985: DÙNG CBU 54, ( BOM BAY MỸ) TA TIÊU DIỆT 3000 QUÂN TRUNG QUỐC...( Nhân chứng 1..)
- Nhân chứng 2: THIẾU TÁ HOÀNG CƯỜNG, TRẬN 31/5/1985, TA ĐÃ LỪA ĐƯỢC TRUNG QUỐC...
Thiếu tá Hoàng Cường, người ngồi bên phải và P.V.Đ tại nhà riêng của ông tháng 4/2011..
Thiếu tá Hoàng Cường-Nguyên Trợ lý tác chiến Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Hà Tuyên nói về trận thảm bại 31/5/1985 của quân Trung Quốc, dưới quyền chỉ huy của Tướng Túc Nhung Sinh…
Trong năm 1985, chúng tôi được cấp trên hoan hỷ báo tin: ta đã lừa được Trung Quốc một trận. Ta đã dùng mẹo để dụ địch và kết hợp dùng hỏa lực pháo binh, bắn phá trong một ngày đêm liền; kết quả theo thông tin chúng tôi được phổ biến, pháo binh của ta đã tiêu diệt, xóa sổ được cả một sư đoàn quân chủ lực của Bắc Kinh?
Trong năm 1985, chúng tôi được cấp trên hoan hỷ báo tin: ta đã lừa được Trung Quốc một trận. Ta đã dùng mẹo để dụ địch và kết hợp dùng hỏa lực pháo binh, bắn phá trong một ngày đêm liền; kết quả theo thông tin chúng tôi được phổ biến, pháo binh của ta đã tiêu diệt, xóa sổ được cả một sư đoàn quân chủ lực của Bắc Kinh?
Sáng thứ 7 ngày 15/4, đúng 8 giờ, tôi gọi điện cho ông Nguyễn Tấn Trọng, ( người mà tôi quen tình cờ trên chuyến xe khách Hà Nội-Hà Giang), xem đêm qua ông đã liên hệ giúp tôi để sáng nay tôi gặp và hỏi chuyện ông Hoàng Cường không? Đầu giây, ông Trọng cho biết, ông đang chuẩn bị đến nhà ông Hoàng Cường, nếu ông Hoàng Cường nhận lời, ông sẽ gọi điện lại cho tôi…
Đợi đến 9 giờ, vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi lại gọi điện cho ông Nguyễn Tấn Trọng, ông Trọng cho biết: “Tôi đang ngồi ở nhà ông Hoàng Cường đây. Ông Hoàng Cường đang mệt, ông cũng không còn nhớ nhiều về cuộc chiến đã xảy cách đây hơn 20 năm…”
Tôi hơi thất vọng. Nhưng ông Trọng lại cho biết, nếu anh đến chơi ông Hoàng Cường sẽ tiếp. Tôi hỏi địa chỉ. Ông Trọng dặn bắt tăxi đến Nhà văn hóa phường tại Cầu Phát, ông Trọng sẽ ra đón tôi…
Tôi hơi thất vọng. Nhưng ông Trọng lại cho biết, nếu anh đến chơi ông Hoàng Cường sẽ tiếp. Tôi hỏi địa chỉ. Ông Trọng dặn bắt tăxi đến Nhà văn hóa phường tại Cầu Phát, ông Trọng sẽ ra đón tôi…
Tôi liền bắt xe đi mất 10 phút. Đến nơi ông Trọng đã đợi sẵn vì nhà Thiếu tá Hoàng Cường cách đấy mấy bước chân.
Vào nhà, thấy Thiếu tá Hoàng Cường không lộ cái vẻ gì là mệt mỏi cả, trông ông đã gần 80 mươi nhưng vẫn còn còn quắc thước, đĩnh đạc. Sau một hồi giao đãi đủ chuyện để làn tan băng cái không khí ngại ngần.
Ông Hoàng Cường năm nay 78 tuổi, ông tham gia quân đội từ năm 1950, lúc ông 17 tuổi. Trong thời kỳ chiến tranh chống bành trướng Bắc Kinh, ông là Trợ lý tác chiến của Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Hà Tuyên, lúc đó ông mang hàm Trung úy; ông về hưu năm 1994 với quân hàm Thiếu tá..
Sau đây là những điều mà ông Hoàng Cường đã trao đổi
P.V.Đ:-Là một sĩ quan trợ lý tác chiến của Mặt trận Hà Giang, theo bác vì sao Trung Quốc lại mở những trận đánh lớn tại mặt trận này để nhằm đạt mục đích gì ?
-Thiếu tá Hoàng Cường:
Theo tôi, Trung Quốc chính thức mở mặt trận Hà Giang đầu năm 1984, tập trung quân và phương tiện chiến tranh để đánh những trận đánh lớn chắc không nhằm mục đích chính là để chiếm đất. Có lẽ họ muốn sử dụng địa bàn Hà Giang để thể nghiệm và áp dụng binh pháp mới của họ; Họ muốn biến Hà Giang thành một “cái bẫy”, một loại “cối xay thịt” để hút lực lượng ta vào đây để tiêu hao, để trả thù cho những thất bại trong cuộc chiến 1979 của họ…Về phương diện này họ rất giỏi…
Thời gian 1979, Trung Quốc chưa vào Hà Giang mà chỉ vào mạn Lạng Sơn, Cao Bằng…Đến đầu năm 1984 mới mở mặt trận tại Hà Giang khởi đầu bằng việc đánh chiếm một số cao điểm như 1509 ( Trung Quốc gọi là Lão Sơn ), như Núi Bạc ( Trung Quốc gọi là Giả Âm Sơn ) và một số cao điểm xung quanh cửa khẩu Thanh Thủy như Bình địa 400, Bình độ 200… Với lợi thế bất ngờ và hỏa lực áp đảo, họ đã đẩy lùi quân ta tại một số cao điểm trong giai đoạn đầu…
Tuy bị bất ngờ tấn công nhưng về phía Bộ chỉ huy quân sự tỉnh Hà Tuyên lúc đó cũng đã vạch ra các phương án tác chiến đối với các tình huống xấu nhất:
- Phươn án 1 nếu Trung Quốc chiếm Thanh Thủy thì lập tức cho đánh sập dãy lèn đá ở cây số 18; đã cho gài sẵn hàng tấn thuốc nổ ở đây. Nếu Trung Quốc vào được Thanh Thủy thì cho nổ mìn, đánh sập núi cho đá đổ xuống đường, cản xe cơ giới. Vì đây là con đường độc đạo, một bên là lèn đá, một bên là Sông Lô…
Đây là cung đường trên Quốc lộ số 2 cách cửa khẩu Thanh Thủy 3 km; Bên phái là sông Lô, bên trái là vách đá dựng đứng...
Dãy núi đá vôi này từng được cài hàng tấn thuốc nổ chuẩn bị đánh sập để chặn quân Trung Quốc nếu khu vực Thanh Thủy bị mất...
Do quan điểm của ta lúc đó là một tấc đất cũng không để mất… Do đó khi bị Trung Quốc đánh bất ngờ, chiếm đất của ta thì chúng ta buộc lòng phải phản công lấy lại…Đó chính là lý do của những trận đánh ác liệt, giằng co trong năm 1984 và 1985, cả hai bên đều chịu nhiều tổn thất…
Trận 12/7/1984 là trận đánh lớn nhất thể hiện quyết tâm dành lại những cao điểm bị mất; chính khi chúng ta ra quyết tâm, chúng ta đã trúng kế của Trung Quốc, rơi vào bẫy của Trung Quốc; về khoản này người Trung Quốc rất giỏi, họ lừa chúng ta lao vào cái “cối xay” của họ…
Sau trận này chúng ta đã rút ra bài học, thay đổi cách đánh; từ sau trận 12/7/1984, chúng ta ít tập trung phát động những chiến dịch lớn lớn bộ binh để giành lại chốt; sau 1985 thì chủ yếu dùng pháo binh để nói chuyện phải trái với Trung Quốc…
Khi dùng pháo binh thì hiệu quả hơn, đỡ thương vong cho bộ đội ta hơn…
P.V.Đ: Trong năm 1985, theo bác có trận nào chúng ta đã đánh trả Trung Quốc đáng chú ý không ?
Trong năm 1985, chúng tôi được cấp trên hoan hỷ báo tin: đã lừa được Trung Quốc một trận. Ta đã dùng mẹo dụ địch và kết hợp hỏa lực pháo binh, bắn phá trong một ngày đêm liền, kết quả theo thông tin chúng tôi được phổ biến, pháo binh của ta đã tiêu diệt, xóa sổ được cả một sư đoàn quân chủ lực của Bắc Kinh?
Sau trận này, quân dân Vị Xuyên được phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang…Đánh trận đó theo thông tin mà tôi nắm được là do Sư 313 đánh; Sư 313 sau khi để mất 1509 và chịu nhiều thiệt hại, được củng cố trở lại và tăng cường lực lượng pháo binh và đây là trận ta đã lừa được Trung Quốc…
( Còn lừa như thế nào, tôi có gặng hỏi nhưng ông Hoàng Cường không kể… Đây là thông tin mà tình cờ Thiếu tá Hoàng Cường buột mồm kể ra, không biết có trùng với trận thảm bại của Trung Quốc trong ngày 31/5/1985 tại Cao điểm mà Trung Quốc gọi là 211? Đó là trận do Tướng Túc Nhung Sinh con trai của Đại tướng Túc Dụ cầm quân? Thông tin đã đăng trên blog trong kỳ 22…)
P.V.Đ: Trở lại trận 12/7/1984, xin hỏi bác, vừa rồi trên blog của tôi có đưa ý kiến của một viên sĩ quan pháo binh Trung Quốc cho biết, trong trận 12/7/1984 thương vong của phía Việt Nam là 3700 người? Trong khi đó trên mạng Quân sử Việt Nam có thảo luận về ý kiến này và theo một số cựu chiến binh thì có khả năng phía ta thiệt hại khoảng 500 bộ đội ?! Bác bình luận gì về con số này ?
Suy nghĩ một lát, ông Hoàng Cường cho biết:” Con số 3700 thì hơi nhiều nhưng nếu nói ta thiệt hại khoảng 500-600 thì cũng không chính xác. Hơi ít !”
Như vậy, con số 3700 mà viên sĩ quan Trung Quốc đưa trên mạng Trung Quốc không phải là một thông tin xuyên tạc thái quá…
Trở lại những năm tháng đó, tôi gợi thêm một số vấn đề nhưng Thiếu tá Hoàng Cường có vẻ ngần ngại, thoái thác với lý do lâu ngày quên, ngay sổ tay hồi đó nhiều phiên họp cá nhân cũng không được giữ, không được ghi chép. Ông hứa sẽ liên hệ giới thiệu tôi với cấp trên của ông hiện đang ở Hà Giang, để có thê cung câp những thông tín chính xác hơn về những điều mà tôi muốn tìm hiểu…
Thiếu tá Hoàng Cường ( trái ), ông Nguyễn Tấn Trọng ( phải )
Ông Nguyễn Tấn Trọng cho biết, sau khi 2 nước bình thường hóa quan hệ, sau 4 ngày cửa khẩu thông thương, ông đã sang bên Trung Quốc để xem các trận địa của phía Trung Quốc. Theo ông Trọng thì nhiều trận địa pháo của Trung Quốc được đặt trong hầm núi, có đường ray để lúc bắn thì kéo ra, lúc dừng thì đẩy vào trong. Đường ôtô vào tận các trận địa pháo và theo như cựu chiến binh Trung Quốc kể lại thì mỗi khẩu pháo có 3 chiếc xe tiếp đạn…Phía Trung Quốc đã chuẩn bị kỹ càng trước đó cho những trận đánh từ 1984 về sau…
Còn phía ta, theo một số cựu chiến binh của Sư 313, chúng ta đã mang cả kachiusa và 6 quả bom bay lên sẵn sàng ăn thua với quân Trung Quốc nếu chúng vào sâu. Theo các cựu chiến bình thì bom bay là của Mỹ ta thu được của Mỹ trong năm 1975; để sử dụng được bom bay, VS Trần Đại Nghĩa đã cải tiến nó để sử dụng được không cần máy bay. Mỹ sử dụng bom bay bằng máy bay. Mỗi quả khi nổ có khả năng sát thương trong vòng 2 km2, hiệu quả hơn B.52 của Mỹ.
P.V.Đ.
( Còn nữa… )
NGuồn: Blog Phamvietdao http://vn.360plus.yahoo.com/phamvietdaonv/article?mid=7729
Blog của tôi không rõ vì sao không thể phản hồi được các coment; Bạn Pham Man muốn liên hệ nhận bản thảo đề nghị bạn liên hệ với tôi qua email, tôi sẽ trả lời: Hoanghtham9@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét