Thư ngỏ gửi nhà thơ Trần
Đăng Khoa
Hà Nội ngày 10/10/2017
Thưa anh
Đầu tiên phải nói là khi viết lá thư này, tôi đã vô cùng thất vọng về những chuyện không hay xảy ra trong thời gian hơn 1 năm vừa qua đã ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi với anh. Trước kia, dù không phải là bạn bè thân thiết, nhưng anh luôn là người tôi yêu mến, kính trọng. Khi anh về công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam, tôi cũng thực sự hy vọng như rất nhiều người khác, rằng anh sẽ đem về một không khí làm việc mới tươi trẻ, hào hứng và đầm ấm. Thế nhưng không ngờ văn chương là một chuyện, còn công việc lại là chuyện khác. Chỉ một cách hành xử rất nhỏ so với vị thế và trách nhiệm của mình ở nơi này, anh đã không còn được như những gì tôi vẫn nghĩ về anh.
Sự thất vọng ấy, lẽ ra tôi sẽ vẫn im lặng và chờ đợi, xem anh và Ban Chấp hành HNV sẽ xử sự thế nào, như xem một góc tối tăm khác của cuộc đời. Thế nhưng vì mới đây trong một ý kiến anh trả lời anh Nguyễn Trọng Tạo trên fb liên quan đến việc của tôi, tôi thấy cần phải nói ra điều này
Đầu tiên phải nói là khi viết lá thư này, tôi đã vô cùng thất vọng về những chuyện không hay xảy ra trong thời gian hơn 1 năm vừa qua đã ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi với anh. Trước kia, dù không phải là bạn bè thân thiết, nhưng anh luôn là người tôi yêu mến, kính trọng. Khi anh về công tác tại Hội Nhà văn Việt Nam, tôi cũng thực sự hy vọng như rất nhiều người khác, rằng anh sẽ đem về một không khí làm việc mới tươi trẻ, hào hứng và đầm ấm. Thế nhưng không ngờ văn chương là một chuyện, còn công việc lại là chuyện khác. Chỉ một cách hành xử rất nhỏ so với vị thế và trách nhiệm của mình ở nơi này, anh đã không còn được như những gì tôi vẫn nghĩ về anh.
Sự thất vọng ấy, lẽ ra tôi sẽ vẫn im lặng và chờ đợi, xem anh và Ban Chấp hành HNV sẽ xử sự thế nào, như xem một góc tối tăm khác của cuộc đời. Thế nhưng vì mới đây trong một ý kiến anh trả lời anh Nguyễn Trọng Tạo trên fb liên quan đến việc của tôi, tôi thấy cần phải nói ra điều này
Anh nói “Không thể kết tội An in bài báo về chuyện xe cộ này. Nó
cứ lằng nhằng ở những chuyện khác...”. Vâng. Cho đến giờ phút này khi mọi việc
đã rõ ràng thì ai cũng đều có thể nói thế. Thế nhưng suốt nửa năm qua, cho đến
tận ngày hôm nay, cách xử lý của HNV và Chi bộ báo Văn nghệ đối với tôi thế
nào, mấy hôm nay mọi người đều đã biết. Đó là riêng chuyện bài báo. Còn nếu nói
như anh, rằng “Nó cứ lằng nhằng ở những chuyện khác...”, thì phải thẳng thắn
với nhau thế này: Trong suốt hơn một năm qua, đã hai lần anh, với cương vị là
Bí thư Đảng ủy, đã không thèm trả lời những Kiến nghị chính thức bằng văn bản
của tôi, với tư cách là một Đảng viên đang sinh hoạt trong một chi bộ thuộc
Đảng bộ mà anh là Bí thư, theo đúng quy định của Điều lệ Đảng
Lần thứ Nhất cách đây 1 năm về trước, hẳn anh còn nhớ. Xuất phát từ việc một số cán bộ đảng viên trong chi bộ báo Văn nghệ, trong đó có cả Bí thư chi bộ và Phó Tổng biên tập, đã làm ĐƠN ĐỀ NGHỊ, gửi lãnh đạo Hội Nhà văn Việt Nam, bày tỏ thái độ và tuyên bố nghỉ việc để phản đối Tổng Biên tập. Trước tình hình đó, với tư cách là một Chi ủy viên của chi bộ, tôi đã có văn bản đề nghị gửi anh cùng tập thể Đảng ủy cơ quan Hội Nhà văn Việt Nam, đề nghị bố trí một cuộc làm việc với Chi ủy, chi bộ báo Văn nghệ để tìm cách tháo gỡ vấn đề. Thế nhưng các anh chưa hề có buổi gặp gỡ hay làm việc chính thức nào với cá nhân người có đơn cũng như với tập thể chi ủy, chi bộ của báo mà đã vội vã ra Công văn để thông báo kết luận về đề nghị của tôi, với nhiều ý kiến hết sức áp đặt so với nội dung trong đơn đề nghị cũng như diễn biến thực tế của tình hình cơ quan báo Văn nghệ, nên tôi buộc phải có Kiến nghị gửi lại cho anh và cơ quan Đảng ủy, nhưng cho đến tận hôm nay, nghĩa là sau hơn 1 năm, các anh vẫn chưa trả lời…
Dựa vào những kết luận này của Đảng ủy, tôi trở thành đối tượng “đấu tố” của một số đảng viên từng ký tên trong ĐƠN ĐỀ NGHỊ phản đối Tổng biên tập trước đó. Những người này thường xuyên biểu quyết yêu cầu chi bộ phải kỷ luật tôi về những lý do không hề có căn cứ.
Đến cuộc họp tháng 3/2017, liên quan đến bài báo về chiếc xe của Thành ủy Đà Nẵng, dựa vào tinh thần công văn chỉ đạo (cv số 11) của Thường trực HNV, bằng những quy chụp vô lý và vô nguyên tắc, sau đó lại được những cá nhân nói trên đưa vào nghị quyết của chi bộ, một lần nữa tôi buộc phải có Báo cáo và kiến nghị gửi anh và lãnh đạo các cơ quan Đảng, Chính quyền của Hội Nhà văn, để bảo vệ quyền lợi và danh dự của mình. Song cũng như lần trước, các anh lại tiếp tục im lặng không xử lý, cũng không trả lời. Ấy là lần thứ Hai
Cách xử sự như vậy dẫn đến tháng 8 năm 2017, tôi đã phải nhận Quyết định thi hành kỷ luật Đảng của Bí thư chi bộ. Vậy là tôi trở thành người bị kỷ luật và đứng trước nguy cơ có thể bị khai trừ khỏi Đảng (theo nội dung quyết định)… mà không có cơ hội được tự đấu tranh cho mình
Người ký quyết định kỷ luật tôi cũng là người đầu tiên ký tên vào ĐƠN ĐỀ NGHỊ tuyên bố nghỉ việc nhằm phản đối Tổng Biên tập một năm về trước
6 người biểu quyết kỷ luật tôi trong chi bộ cũng là những người tham gia việc này, nhưng cho đến nay chưa một lần bị nhắc nhở trong bất kỳ cuộc họp nào của chính quyền hay của Đảng
Hai lá đơn kiến nghị của tôi gửi cho anh và lãnh đạo Hội Nhà văn Việt Nam cho đến nay, dài thì đã hơn 1 năm, ngắn thì đã hơn 6 tháng mà vẫn không được trả lời. Ngay đến cả yêu cầu của Đảng ủy Khối gửi xuống từ cuối tháng 8 vừa rồi, yêu cầu Đảng ủy HNV giải quyết sự việc này theo thẩm quyền và trách nhiệm của Hội, các anh cũng không có một động thái gì. Sự im lặng vô cảm và vô trách nhiệm của anh và Đảng ủy Hội Nhà văn đã khiến tôi, nếu thực sự mắc khuyết điểm, thì cũng không nhận ra khuyết điểm của mình, cho đến tận lúc này
Và cũng sự im lặng vô cảm và vô trách nhiệm ấy sẽ khiến cho những Đảng viên khác trong chi bộ trở thành người mắc khuyết điểm khi họ đã cố tình hoặc vô tình ra những quyết định, nghị quyết trái với nguyên tắc sinh hoạt Đảng mà không được cảnh báo, trong trường hợp tôi không có sai phạm
Vậy nên không thất vọng sao được
Anh nói anh chỉ là người giúp việc. Vậy trách nhiệm này thuộc về ai?
Và càng thất vọng hơn nữa khi mà Hội ta mang danh là một tổ chức Chính trị, xã hội, nghề nghiệp, vậy mà cái vai trò Chính trị lại chẳng thấy đâu ngay trong một công tác cơ bản nhất là công tác Đảng ở cơ quan Hội
Hơn 1 năm nay, tôi đã tin cậy, kiên trì và nghiêm túc khi gửi tất cả những trăn trở, bức xúc và những kiến nghị của mình lên anh, lên Đảng ủy và Ban Chấp hành Hội, và cũng chỉ mong mọi chuyện được xử lý tốt đẹp ở đây. Thế nhưng cho đến giờ phút này, trước sự im lặng đến thành đồng loã của các anh, trước những vô lý và bất công mà tôi đã và vẫn đang tiếp tục phải gánh chịu, tôi thấy cần phải lên tiếng và tiếp tục chuyển tất cả những ý kiến này lên cấp trên để xem xét giải quyết. Đây cũng là danh dự và quyền lợi chính đáng mà tôi phải bảo vệ. Làm thế hình như cũng có gì đó không phải với các anh, nhưng còn sự công bằng cho tôi, còn lẽ phải thì sao?...
Vài lời với anh trong một ngày thật nhiều băn khoăn…
Kính thư
Lương Ngọc An
Lần thứ Nhất cách đây 1 năm về trước, hẳn anh còn nhớ. Xuất phát từ việc một số cán bộ đảng viên trong chi bộ báo Văn nghệ, trong đó có cả Bí thư chi bộ và Phó Tổng biên tập, đã làm ĐƠN ĐỀ NGHỊ, gửi lãnh đạo Hội Nhà văn Việt Nam, bày tỏ thái độ và tuyên bố nghỉ việc để phản đối Tổng Biên tập. Trước tình hình đó, với tư cách là một Chi ủy viên của chi bộ, tôi đã có văn bản đề nghị gửi anh cùng tập thể Đảng ủy cơ quan Hội Nhà văn Việt Nam, đề nghị bố trí một cuộc làm việc với Chi ủy, chi bộ báo Văn nghệ để tìm cách tháo gỡ vấn đề. Thế nhưng các anh chưa hề có buổi gặp gỡ hay làm việc chính thức nào với cá nhân người có đơn cũng như với tập thể chi ủy, chi bộ của báo mà đã vội vã ra Công văn để thông báo kết luận về đề nghị của tôi, với nhiều ý kiến hết sức áp đặt so với nội dung trong đơn đề nghị cũng như diễn biến thực tế của tình hình cơ quan báo Văn nghệ, nên tôi buộc phải có Kiến nghị gửi lại cho anh và cơ quan Đảng ủy, nhưng cho đến tận hôm nay, nghĩa là sau hơn 1 năm, các anh vẫn chưa trả lời…
Dựa vào những kết luận này của Đảng ủy, tôi trở thành đối tượng “đấu tố” của một số đảng viên từng ký tên trong ĐƠN ĐỀ NGHỊ phản đối Tổng biên tập trước đó. Những người này thường xuyên biểu quyết yêu cầu chi bộ phải kỷ luật tôi về những lý do không hề có căn cứ.
Đến cuộc họp tháng 3/2017, liên quan đến bài báo về chiếc xe của Thành ủy Đà Nẵng, dựa vào tinh thần công văn chỉ đạo (cv số 11) của Thường trực HNV, bằng những quy chụp vô lý và vô nguyên tắc, sau đó lại được những cá nhân nói trên đưa vào nghị quyết của chi bộ, một lần nữa tôi buộc phải có Báo cáo và kiến nghị gửi anh và lãnh đạo các cơ quan Đảng, Chính quyền của Hội Nhà văn, để bảo vệ quyền lợi và danh dự của mình. Song cũng như lần trước, các anh lại tiếp tục im lặng không xử lý, cũng không trả lời. Ấy là lần thứ Hai
Cách xử sự như vậy dẫn đến tháng 8 năm 2017, tôi đã phải nhận Quyết định thi hành kỷ luật Đảng của Bí thư chi bộ. Vậy là tôi trở thành người bị kỷ luật và đứng trước nguy cơ có thể bị khai trừ khỏi Đảng (theo nội dung quyết định)… mà không có cơ hội được tự đấu tranh cho mình
Người ký quyết định kỷ luật tôi cũng là người đầu tiên ký tên vào ĐƠN ĐỀ NGHỊ tuyên bố nghỉ việc nhằm phản đối Tổng Biên tập một năm về trước
6 người biểu quyết kỷ luật tôi trong chi bộ cũng là những người tham gia việc này, nhưng cho đến nay chưa một lần bị nhắc nhở trong bất kỳ cuộc họp nào của chính quyền hay của Đảng
Hai lá đơn kiến nghị của tôi gửi cho anh và lãnh đạo Hội Nhà văn Việt Nam cho đến nay, dài thì đã hơn 1 năm, ngắn thì đã hơn 6 tháng mà vẫn không được trả lời. Ngay đến cả yêu cầu của Đảng ủy Khối gửi xuống từ cuối tháng 8 vừa rồi, yêu cầu Đảng ủy HNV giải quyết sự việc này theo thẩm quyền và trách nhiệm của Hội, các anh cũng không có một động thái gì. Sự im lặng vô cảm và vô trách nhiệm của anh và Đảng ủy Hội Nhà văn đã khiến tôi, nếu thực sự mắc khuyết điểm, thì cũng không nhận ra khuyết điểm của mình, cho đến tận lúc này
Và cũng sự im lặng vô cảm và vô trách nhiệm ấy sẽ khiến cho những Đảng viên khác trong chi bộ trở thành người mắc khuyết điểm khi họ đã cố tình hoặc vô tình ra những quyết định, nghị quyết trái với nguyên tắc sinh hoạt Đảng mà không được cảnh báo, trong trường hợp tôi không có sai phạm
Vậy nên không thất vọng sao được
Anh nói anh chỉ là người giúp việc. Vậy trách nhiệm này thuộc về ai?
Và càng thất vọng hơn nữa khi mà Hội ta mang danh là một tổ chức Chính trị, xã hội, nghề nghiệp, vậy mà cái vai trò Chính trị lại chẳng thấy đâu ngay trong một công tác cơ bản nhất là công tác Đảng ở cơ quan Hội
Hơn 1 năm nay, tôi đã tin cậy, kiên trì và nghiêm túc khi gửi tất cả những trăn trở, bức xúc và những kiến nghị của mình lên anh, lên Đảng ủy và Ban Chấp hành Hội, và cũng chỉ mong mọi chuyện được xử lý tốt đẹp ở đây. Thế nhưng cho đến giờ phút này, trước sự im lặng đến thành đồng loã của các anh, trước những vô lý và bất công mà tôi đã và vẫn đang tiếp tục phải gánh chịu, tôi thấy cần phải lên tiếng và tiếp tục chuyển tất cả những ý kiến này lên cấp trên để xem xét giải quyết. Đây cũng là danh dự và quyền lợi chính đáng mà tôi phải bảo vệ. Làm thế hình như cũng có gì đó không phải với các anh, nhưng còn sự công bằng cho tôi, còn lẽ phải thì sao?...
Vài lời với anh trong một ngày thật nhiều băn khoăn…
Kính thư
Lương Ngọc An
Hoàng Tám Bùi
Gửi Nhà thơ Trần Đăng
Khoa, Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam nhân đọc comment ông gửi Nhà thơ Lương
Ngọc An.
THƯ CỦA NHÀ THƠ BÙI HOÀNG TÁM
Kính Nhà thơ Trần Đăng Khoa!
Ông Khoa ạ, chắc ông và nhiều người còn nhớ, tại Đại hội cơ sở và cả đại hội chính thức khóa trước (cách đây gần 7-8 năm gì đó) và khóa vừa rồi, tôi đều lên diễn đàn đề nghị tha thiết hãy cứu tờ Văn nghệ vì cách làm báo cổ hủ, bộ máy cồng kềnh, lãnh đạo không có tố chất làm báo... nên không thay đổi, trước sau cũng chết.
Tuy nhiên, sự lo ngại của tôi và nhiều Đại biểu là nhà văn, nhà thơ đã không được BCH mà cụ thể là Chủ tịch Hữu Thỉnh lắng nghe.
Giờ thì xin lỗi ông, nó thuộc "công thức 6C - có cứu cái con cục C..." rồi.
Tôi ngờ rằng cái "kế" để "cứu" tờ Văn nghệ mà ông nói sắp tới đây lại là dàn đồng ca hát "bài ca bú mớm", tức là ngặt đầu, nghẹo cổ xin ngân sách Nhà nước.
Nếu thế, tôi xin, bởi xấu hổ lắm lắm. Nhà văn, nhà thơ nhà nọ, nhà kia gì suốt ngày xin với xỏ? Với lại tiền Nhà nước là tiền thuế của dân, tại sao dân phải bỏ tiền để "cứu" một tờ báo? Trong khi thiên tại bão lũ, bà con vùng sâu vùng xa còn khổ lắm, đói lắm... Đừng làm điều thất đức ấy.
Thật ra, có một cách nhưng tôi biết các ông không dám làm. Đó là hãy giải thể tờ báo, thay cả Ban biên tập, khoanh nợ lại, sau đó mời những người có khả năng như Nguyễn Quang Thiều hoặc Trần Quang Quý làm TBT, cho họ toàn quyền và chịu trách nhiệm trước BCH và pháp luật,
Chủ tịch Hội Nhà văn và BCH đừng can thiệp thô bạo vào công việc của họ.
Tóm lại, báo Văn nghệ đang đứng trước 3 khả năng.
1 - Nó sẽ tiếp tục chu trình biến những tờ giấy trắng thành giấy lộn và khối nợ ngày càng tăng, cuối cùng là... bán trụ sở.
2 - Hội Nhà văn Việt nam sẽ tiếp tục "bài ca bú mớm" để nó thoi thóp thêm một thời gian nữa. Lý do, chẳng bà mẹ nào cho "bú mớm" mãi cả.
3 - Hãy lột xác cho nó như giải pháp đã nói ở trên. Tất nhiên, đây là việc làm khó còn bởi tìm người về gánh "cái lọ" này không dễ.
1 - Nó sẽ tiếp tục chu trình biến những tờ giấy trắng thành giấy lộn và khối nợ ngày càng tăng, cuối cùng là... bán trụ sở.
2 - Hội Nhà văn Việt nam sẽ tiếp tục "bài ca bú mớm" để nó thoi thóp thêm một thời gian nữa. Lý do, chẳng bà mẹ nào cho "bú mớm" mãi cả.
3 - Hãy lột xác cho nó như giải pháp đã nói ở trên. Tất nhiên, đây là việc làm khó còn bởi tìm người về gánh "cái lọ" này không dễ.
Là một hội viên đòng thời là độc giả, tôi rất xót xa với số phận của báo Văn nghệ, một di sản vô giá của các nhà văn, nhà thơ nổi tiếng tiền bối để lại. Giờ đây dưới suối vàng, chác các cụ buồn lắm.
Kính ông!
Thực tình, tôi không muốn nói điều gì ở trên fb. Vì chuyện báo V. N không thể lại đem giải quyết trên fb. Chuyện nội bộ cơ quan tung toé trên mạng xã hội chỉ rối thêm vì nhiều người không đủ thông tin nên mọi nhận xét thậm chí chửi rủa đều cảm tính. Nếu nói Đảng uỷ HNV vô cảm thì không phải. Tôi đã ba lần xuống báo VN, còn họp cả với chi bộ và cũng đã kết luận. Trước đơn của anh An, anh Nguyễn Trí Huân trưởng ban kiểm tra cũng đã xuống làm việc. Chỉ có đơn gần đây anh gửi cả lên đảng uỷ khối thì tôi đề nghị cả BCH và Đ. U cùng xuống báo VN để giải quyết dứt điểm. Báo VN hiện rất khó khăn. Hiện 4 tháng anh em không có lương. Báo có cả toà nhà cho thuê mà không ai thuê vì cơ quan mất ổn định, cứ chí choé thế thì người ta vào làm gì. Bà TB cũng có nhược điểm nhưng bảo bà ấy tranh chức với TBT thì cũng không phải, vì bà ấy đã có quyết định nghỉ huu, chủ tịch HT đã ký cách đây gần một tháng. Chi hon thang nua la cam so huu. Hiện cơ quan còn nợ tiền bà ấy, người đã vác cả tiền của nhà cho cq vay để trả nhuân bút. Tôi cũng rất quý LNA và cũng chưa bao giờ nói điều gì nặng nề với LNA, trong tinh hinh nuwoc sôi lửa bỏng, tôi chỉ đề nghị anh em trong cơ hãy tạm dẹp mọi sự bưc dọc với nhau để cứu tờ báo đã. Cứ làm tats cả rối lên cho mọi người ném đá rồi hục hặc nhau thì còn tâm sức đâu mà làm báo nữa. Tôi được biết sau hội nghị gặp gỡ các nhà văn hải ngoại, cả ban chấp hành cùng đảng uỷ sẽ xuống báo VN để giải quyết dựt điểm mọi sự lình sình và bàn cách giải cứu tờ báo chứ khong thể để như thế này được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét