Phạm
Viết Đào.
Trong báo cáo chính trị được TBT Tập Cận Bình đọc tại
phiên khai mạc Đại hội Đảng CS Trung Quốc lần thứ 19 ngày 18/11/2017 tại Phần I. CÔNG TÁC 5 NĂM QUA VÀ NHỮNG THAY ĐỔI MANG TÍNH LỊCH SỬ đã
đúc kết:
” …Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc đã bước vào thời đại mới, mâu
thuẫn chủ yếu của xã hội Trung Quốc đã chuyển hóa thành mâu thuẫn giữa nhu cầu
ngày càng tăng của nhân dân về một đời sống tốt đẹp với sự phát triển không cân
bằng, không đầy đủ. Trung Quốc đã giải quyết ổn định vấn đề ấm no cho hơn 1 tỷ
dân; nhìn chung đã thực hiện khá giả và sẽ sớm hoàn thành xây dựng toàn diện xã
hội khá giả, nhu cầu về đời sống tốt đẹp của nhân dân ngày càng rộng, không chỉ
có những đòi hỏi cao hơn đối với đời sống vật chất văn hóa, mà còn có cả những
đòi hỏi ngày càng tăng về dân chủ, pháp trị, công bằng, chính nghĩa, an ninh,
môi trường...” ( BCTCB-ĐH19-Bản
dịch của VOV)
Những lời hoa mỹ kể
trên chẳng khác gì lớp voan mỏng, mỹ miều che lấp những “tử huyệt” của thể chế
XHCN nói chung và cái thế chế XHCN mang màu sắc Trung Quốc được ông Tập lập
trình, tôn vinh và nhận mình là tác giả.
Để che dấu những “tử huyệt” của xã hội Trung Quốc, trong
BCTCB đã sử dùng những hư ngữ cứng cỏi, đanh thép, bóng lộn và chói lóa: “Toàn Đảng cần tự giác
hơn nữa kiên trì nguyên tắc tính Đảng, dũng cảm đối mặt trực tiếp với các vấn
đề, dám “nạo xương trị độc”, xóa bỏ mọi nhân tố làm tổn hại đến tính tiên tiến
và tính trong sạch của Đảng, loại bỏ tất cả những mầm bệnh gặm nhấm cơ thể mạnh
khỏe của Đảng; không ngừng tăng cường năng lực lãnh đạo chính trị, năng lực dẫn
dắt tư tưởng, năng lực tổ chức quần chúng, năng lực hiệu triệu xã hội của Đảng;
bảo đảm Đảng Cộng sản Trung Quốc mãi mãi tràn đầy sức sống và sức chiến đấu
mạnh mẽ.
Cuộc đấu tranh vĩ đại, công trình vĩ đại, sự nghiệp vĩ
đại, giấc mơ vĩ đại có mối liên hệ chặt chẽ, xuyên suốt với nhau, thúc đẩy lẫn
nhau, trong đó công trình vĩ đại mới xây dựng Đảng có vai trò quyết định. Thúc
đẩy công trình vĩ đại cần kết hợp với thực tiễn của cuộc đấu tranh vĩ đại, sự
nghiệp vĩ đại, giấc mơ vĩ đại; bảo đảm Đảng luôn đi đầu thời đại trong tiến
trình lịch sử với tình hình thế giới biến đổi sâu sắc; luôn là trụ cột của toàn
dân trong tiến trình lịch sử ứng phó với các rủi ro và thách thức trong và
ngoài nước; luôn là hạt nhân lãnh đạo kiên cường trong tiến trình lịch sử kiên
định và phát triển chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc…”
Tất cả những lớp hư chữ hào nhoáng được các tay “thợ kim
hoàn” siêu đẳng gọt rũa nhằm ngụy trang che dấu khá kỹ cái “ hộp đen”: Duy trì
quyền lực tuyệt đối cho Đảng CS Trung Quốc-một cái Đảng mà nhất cử nhất động từ
các ủy viên Bộ Chính trị cho tới toàn bộ bộ máy từ trung ương tới địa phương, từ
người già tới trẻ con phải cam kết trung thành với ông Tập Cận Bình. Mọi hoạt động
của cả guồng máy phải chịu sự chi phối bởi từ trường “ Tập hạt nhân”.“ Hộp đen”
đó tải chứa bên trong toàn bộ cái “giây chuyền công nghệ-hệ điều hành quản trị”
mệnh danh là “CNXH mang màu sắc Trung Quốc”.
Mặc dù ông Tập Cận Bình tuyên bố chủ thuyết của ông không
sao chép bất cứ một mô hình nào, nhưng tư tưởng TCB về thực chất là một nồi lẩu
thập cẩm, một thứ” lý nuận “ chế tác, sao chép từ 3 nguồn: Marx-Mao-Giang…Sự
sao chép, lai tạp tạo ra một thứ sản phẩm bắt mắt từa tựa như những chiếc điện
thoại, những iphone mang nhãn made in China đang bán đầy tại chợ trời Việt Nam
và nhiều quốc gia trên thế giới.
Trong các hoạt động sáng tạo thuộc thường tầng kiến trúc
văn học nghệ thuật như văn thơ, nhạc họa,
triết học… người ta chỉ ghi nhận, thừa nhận giá trị của các sản phầm thuộc bản
gốc,những thứ sao chép dù tinh vi tinh quái đến đâu cũng đều vô giá trị…
Mớ lý luận được chế tác bởi “anh hùng núp” Vương Hỗ Ninh, một kiểu lý luận
sặc khẩu khí của Hòa Thân…chỉ có thể làm hoa mắt những tầng lớp bình dân, khó
lòng qua mắt được tầng lớp tinh anh của Trung Quốc; Loại lý luận mang mùi vị bolero
này khò lòng thu phục, khuyếch tán ra được bên ngoài biên ải Trung Quốc. Điều này
giống như những vở kinh kịch được chế tác dưới thời Mao, theo bàn tay đại diễn
Giang Thanh.
Có đúng mâu thuẫn chủ yếu của XHCN Trung Quốc hiện chỉ
còn là loại mâu thuẫn thuộc phạm trù thẩm mỹ- đạo đức; Tức XH Trung Quốc đã đạt
tới trình độ của thời Nghiêu-Thuấn. Trong cái xã hội đó, Đảng và nhà nước Trung
Quốc chỉ còn phải quan tâm, chăm lo, hóa giải những mâu thuẫn thuộc thượng tầng
kiến trúc, đó là phạm trù thẩm mỹ-đạo đức, hai cái lõi cốt của văn hóa ?
Còn vấn đề cơm áo gạo tiền không còn là vấn đề phải quan
tâm nhiều đối với 1,3 tỷ dân xã hội Trung Quốc trong giai đoạn ông Tập Cận Bình
chấp chính ? Phải chăng triều đại Tập Cận Bình đã hóa giải, xóa xong những mâu thuẫn khác đó là mâu thuẫn gay
gắp về quyền lợi, lọi ích giữa các tầng lớp, sắc tộc, vùng miền của xã hội Trung
Quốc ?
Liệu con số mà BCTCB về số lượng người nghèo của Trung Quốc
chưa vượt quá 100 triệu/1,3 tỷ người có là số liệu đáng tin cậy ?
Sự tuyên bố trên nếu không muốn nói là ấu trĩ về phương
diện triết học thì đó cũng là một sự bịp bợm về chính trị…Hiện nay ngay một số
nước Bắc Âu đã được coi là họ đã thành công trong việc thiết kế xây dựng được một
thế chế dân chủ XHCN họ cũng chưa dám tuyên bố đã hóa giải xong các mối xung đột
về lợi ích giữa các giai tầng trong xã hội. Thế mà Trung Quốc, một đất nước có
trên 1,3 tỷ dân lại tuyên bố trong Diễn văn khai mạc Đảng cầm quyền độc tôn một
câu xanh rờn “mâu thuẫn chủ yếu của xã hội Trung Quốc đã chuyển hóa
thành mâu thuẫn giữa nhu cầu ngày càng tăng của nhân dân về một đời sống tốt
đẹp với sự phát triển không cân bằng, không đầy đủ...”?
Ta
hãy đi vào bản chất và một số đặc điểm đáng chú ý của cái thể chế này được
trình bày trong BCTCB:“Tích cực phát triển chính trị dân chủ xã hội
chủ nghĩa, quản lý đất nước theo pháp luật toàn diện; việc xây dựng chế độ thống
nhất hữu cơ giữa sự lãnh đạo của Đảng, người dân làm chủ và quản lý đất nước
theo pháp luật được thúc đẩy toàn diện; cơ chế, thể chế lãnh đạo của Đảng không
ngừng hoàn thiện, dân chủ xã hội chủ nghĩa không ngừng phát triển, dân chủ
trong Đảng được phát huy rộng rãi; dân chủ hiệp thương xã hội chủ nghĩa được
triển khai toàn diện, mặt trận yêu nước thống nhất được củng cố và phát triển;
công tác dân tộc, tôn giáo được thúc đẩy một cách sáng tạo. Lập pháp khoa học,
chấp pháp nghiêm chỉnh, tư pháp công minh, toàn dân tuân thủ pháp luật được
thúc đẩy; việc xây dựng đất nước pháp trị, chính phủ pháp trị, xã hội pháp trị
tương hỗ lẫn nhau; hệ thống pháp trị chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc ngày
càng hoàn thiện; quan điểm pháp trị trong toàn xã hội được tăng cường rõ rệt…”
Đọc
những lời hoa mỹ, sặc “mùi bolero” kể trên thấy xã hội Trung Quốc đã đạt chuẩn phổ
cập “ hạng người quân tử” trên phạm vi quốc gia?
Đó là xã hội mà con người ứng xử với nhau:“Quân tử
dụ ư nghĩa, tiểu nhân dụ ư lợi”; (Quân tử hiểu rõ
chưng nghĩa, tiểu nhân hiểu rõ chưng lợi). (Luận Ngữ: Lý Nhân, IV); “Quân
tử thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác; tiểu nhân phản thị”; (Quân tử gây thành cái hay cho người ta,
không gây thành cái ác cho người ta; tiểu nhân không thế). (Luận Ngữ: Nhan Uyên, XII); “Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn
vu sự nhi thận vu ngôn” (Người
quân tử ăn không cầu no, ở không cầu an ổn, chăm làm mà cẩn trọng trong lời
nói) “Luận Ngữ – Học Nhi”
Cái
thể chế chính trị được véo von bằng những lời lẽ bolero không che dấu được
những điều bịp bợm bên trong của cái hệ điều hành: tuyên bố một đằng nhưng lại
vận hành một kiểu?
Có
nhà lãnh đạo nào mà chỉ lãnh đạo chung chung mà không quản lý, làm chủ cái giây
chuyền công nghệ do mình lắp đặt vận hành ?
Có
nhà quản lý nào mà lại chỉ quản lý chung chung không biết gì về lãnh đạo và làm
chủ ?
Có
ông chủ nào mà cũng lại làm chủ trên giấy tờ, khẩu hiệu không quản lý, quán trị
cái giây chuyền công nghệ đó ?
Cái
giây chuyền công nghệ suy tôn cả ba thực thể này thực chất là một thứ bánh vẽ bởi
sự phi lý lộ ra ở chỗ: Tất cả đều là “ông chủ” thì ai là lính, ai là thợ ?
Thực
chất hạt nhân của cái “cái bánh vẽ” này chỉ có một thực thế nắm quyền chi phối
vả 3 công đoạn lãnh đạo- quản lý và làm chủ đó là Đảng CS Trung Quốc? Vai trò,
công năng của bộ máy nhà nước-nhân dân cũng chỉ là cái bù long, đinh ốc, băng
chuyền của cái giây chuyền đó…
Dây
chuyền công nghệ Bắc Âu và ở các nước công nghiệp phát triển không phải không
phát sinh loại mâu thuẫn xung đột về lợi ích, công năng giữa các giai tầng, vị
trí trong quá trình vận hành; nhưng hệ điều hành này đã hóa giải các mâu thuẫn
đó không theo quy trình tùy thuộc vào ý chí của một Đảng độc tôn lãnh đạo, ý
chí của một đảng nắm toàn bộ binh quyền trong tay: Đảng bảo đi là đi Đảng báo thắng là thắng…( Thơ Tố Hữu-Thắng trong tiếng việt còn có nghĩa là phanh hãm). Thị
trường XHCN dân chủ Bắc Âu bằng sự đa nguyên chính trị, bằng một nền chính trị luôn
chịu sự tác động của sự cạnh tranh và đào thải thường trực, chọn lọc tự nhiên…
Đảng
CS Trung Quốc không tìm cách thuyết phục, quy phục sự đồng thuận của quảng đại người
dân bằng các lý tưởng, cương lĩnh và chương trình hành động khoa học, tân tiến
mà lại tìm cách sự pha trộn theo lối lẩu, món ăn đặc sản của Trung Quốc: chủ
nghĩa Marx- Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông, thuyết ba đại diện và tư tưởng “ Đảng
nắm binh quyền” đã làm nên chủ thuyết Tập Cận Bình..
Tất
cả mớ hỏa mù đó của chủ thuyết lại được đặt cược, được thăng hoa dựa vào cái nền
tảng nghe sướng tai hơn nhạc bolero, gọi là “giấc mộng Trung Hoa” đầy huyễn
hoặc, mông lung, huyền bí…
Ước mơ đó là một trong những khát vọng, đặc quyền thuộc
tính người; Nhờ giấc mơ mà đôi khi con người trở nên thánh thiện hơn, trách nhiệm
hơn với mình với xã hội, với những người thân cạnh mình.
Giấc mơ, ước mơ thường là những điều con người ta thường hướng
tới những điều vượt qua khả năng thường ngày; tỷ như một người chỉ có khả năng
kiếm tiền hàng tháng có mức thu nhập toàn gia ở mức 10-20 triệu đồng và mơ ước
có ngày sẽ có biệt thư, xe ôtô sang đi làm…
Giấc mơ đó rất có thể sẽ có ngày trở thành hiện thực may
nhờ một sự run rủi nào đó của số phận tỷ dụ: bỗng dưng anh ta trúng số độc đắc,
trúng xổ số lôtô hay trúng số đề chẳng hạn; hay có người bà con nước ngoài bỗng
dứng nhớ tới chuyển cho 1 khoản tiền…
Những người lập trình cuộc đời mình dựa vào nền tảng các
giấc mơ, thường là dân chơi lô đề, xổ số, loto…Do vậy nên họ thường chăm cầu cúng
đền chùa, hương khói tổ tiên để sớm được sự phù trợ của số phận để giấc mơ sớm
thành hiện thực…
Xưa nay, người ta chỉ có thể để cập tới “thiết chế giấc
mơ”, lập trình thiết chế này cho mỗi cá nhân, cho gia đình, ngay đối với một
dòng tộc độ dăm bảy trăm nóc nhà cũng ít ai tìm cách nuôi dưỡng giấc mơ, thiết
kế “giấc mơ vĩ đại” kiểu TBT Tập Cận Bình…
Điều ngạc nhiên, Đảng CS Trung Quôc, một đảng duy vật vẫn
tổn thờ chủ nghĩa Marx Lê là thiết kế một đường lối, cương lĩnh chính trị dựa
trên nền tảng giấc mơ, “giấc mộng Trung Hoa”…
Trong xã hội, tại nhiều quốc gia nghèo khổ nhiều người
hay nói tới “giấc mơ Mỹ”, nhưng đó là giấc mơ dành cho cá nhân. Để có thể đạt
được giấc mơ Mỹ, nhiều gia đình tại nhiều nước đã dồn tiền của cho con học giỏi
để tìm cách vào học, có học bổng tại các trường danh tiếng Mỹ, để rồi ra trường
tìm được công ăn việc làm tại Mỹ, có được thẻ xanh để bảo lãnh được người thân
sang Mỹ để có được suất trợ cấp thất nghiệp…
Và cái thiết chế, định hướng cuộc đời theo giấc mơ có thể
trở thành hiệnh thực chỉ có thể dành cho cá thể của một vài gia đình…Không có một
quốc gia nào định hướng cho mình tìm cách đạt giấc mơ Mỹ; Có thể tìm cách sát
nhập, hòa đồng, xin cấp thẻ xanh cho cả quốc gia mình nhằm thực hiện giấc mơ Mỹ…
Thế mà tại diễn đàn Đại hội Đảng CS Trung Quốc lần thứ
19, từ khi ông Tập Cận Bình lên chấp chính, thế giới bắt đầu nghe thấy cái
cương lĩnh, thiết chế “ giấc mơ Trung Hoa” được công bố, quảng bá ngay trong Đại
hội Đảng cho cả một quốc gia có trên 1,3 tỷ dân…
P.V.Đ.
(
Còn nữa… )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét