TÔI QUYẾT ĐỊNH VIẾT BÀI NÀY
Thiếu tướng Hoàng Kiền
1. Tại sao họ lại xoáy vào sự kiện Gạc Ma, gọi
đây là cuộc chiến Gạc Ma. Tại sao họ lại xoáy vào Đại tướng Lê Đức Anh với lệnh
“không được nổ súng”?
Năm 1975 ta giải phóng 5 đảo nổi ở Trường Sa
do quân ngụy Sài Gòn đóng giữ, năm 1978 ta đóng tiếp 4 đảo nổi còn lại tổng
cộng là 9 đảo nổi và cũng hết các đảo nổi.
Trước âm mưu của Trung Quốc và một số nước xâm
chiếm đảo chìm, còn gọi là bãi đá ngầm, từ năm 1986 chúng ta đã triển khai các
phương án đóng giữ đảo chìm. Khi Trung Quốc đưa lực lượng hải quân mạnh, số
lượng tàu chiến đông xuống xâm chiếm các đảo chìm, Hải quân Việt Nam với khả
năng rất hạn chế, chỉ dùng tàu vận tải, tàu đổ bộ, các biện pháp công trình và
các lực lượng ra đóng chốt giữ đảo. Một chiến dịch CQ88 được mở ra, CQ là chủ
quyền. Dưới sự lãnh đạo của BCT, QUTW, sự chỉ đạo của Đại tướng Lê Đức Anh - Bộ
trưởng Bộ Quốc phòng, Quân chủng Hải quân đã huy động toàn bộ khả năng của mình
để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Trường Sa. Kết quả ta giữ được 12
đảo chìm, Trung Quốc chiếm mất 7 đảo chìm, về tương quan lực lượng, chúng ta
giữ hơn họ 5 đảo sao bọn phản động không nói gì?
Trong sự kiện 14/3/1988 họ quyết tâm chiếm 3
đảo chìm Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao, trong khi họ huy động các tàu chiến lớn, vô
cùng hung hăng, bắn chìm tàu HQ 604 ở Gạc Ma, bắn cháy tàu HQ 505 ở Cô Lin, bắn
chìm tàu HQ 605 ở Len Đao, họ chỉ chiếm được Gạc Ma, chúng ta vẫn giữ được Cô
Lin và Len Đao, ta hơn Trung Quốc chứ, sao chúng không nói?
Có nhiều người tranh luận với tôi là tại sao không giữ được Gạc Ma, tôi nói các
ông có nhờ Mỹ giúp cũng không ngăn được Trung Quốc chiếm Gạc Ma.
Họ đưa lên sự kiện Gạc Ma nhằm xóa nhòa thành
tích mà Hải quân nhân dân Việt Nam đã giành được trong sự nghiệp bảo vệ chủ
quyền biển đảo của Tổ quốc nói chung và quần đảo Trường Sa nói riêng.
Họ đưa ra sự kiện Gạc Ma là một cuộc hải
chiến, Việt Nam thua, là một âm mưu xấu xa. Không có cuộc hải chiến, chúng ta
không dùng tàu chiến, chúng ta chủ trương đóng giữ đảo một cách hòa bình, không
khiêu khích, không gây chiến, không mắc mưu đối phương, không nổ súng trước,
nhưng quyết tâm bằng mọi biện pháp bảo vệ chủ quyền của Việt Nam.
nhưng quyết tâm bằng mọi biện pháp bảo vệ chủ quyền của Việt Nam.
Qua tài liệu giải mã của CIA về sự kiện Gạc
Ma, Trung Quốc đổ vấy cho Việt Nam là nổ súng trước, họ đã đổi trắng thay đen,
sao những người viết sách không đọc mà đưa vào, cứ bịa ra lệnh "Không được
nổ súng".
Dưới sự chỉ đạo sáng suốt của Đại tướng Lê Đức
Anh, sự chỉ huy trực tiếp của Phó đô đốc - Tư lệnh Hải quân Giáp Văn Cương
chúng ta giữ được Cô Lin và Len Đao, cùng với 10 đảo chìm và 9 đảo nổi nữa,
không để Trung Quốc tạo cớ lấn tới. Đây là thành công trong điều kiện tương
quan lực lượng hai bên khi ấy bất lợi cho Việt Nam.
Sau sự kiện Gạc Ma 14/3/1988, nhân dịp kỷ niệm
33 năm ngày truyền thống của Hải quân nhân dân Việt Nam, trong một chuyến đi
kiểm tra quần đảo Trường Sa năm 1988, Đại tướng Lê Đức Anh là Bộ trưởng Bộ quốc
phòng đầu tiên ra trường Sa đã dự lễ kỷ niệm vào ngày 7/5/1988 tại đảo Trường
Sa, ông đã đọc lời thề: Chúng ta xin thề trước hương hồn của tổ tiên ta, trước
hương hồn của cán bộ, chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc, xin hứa với đồng bào cả
nước, xin nhắn nhủ với các thế hệ mai sau “Quyết tâm bảo vệ bằng được Tổ quốc
thân yêu của chúng ta, bảo vệ bằng được quần đảo Trường Sa – một phần lãnh thổ
và lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc thân yêu của chúng ta”.
Các thế lực thù địch đang bám vào quyển sách
"Gạc Ma - vòng tròn bất tử" để xuyên tạc nói là Đảng Cộng sản Việt
Nam bán Trường Sa cho Trung Quốc. Mưu đồ vô cùng xấu xa. Chúng đang kích động
hận thù giữa nhân dân hai nước, với chiêu bài phò Mỹ bài Trung.
Thực chất chúng muốn hạ uy tín của Đảng ta,
quân đội ta, làm mất niềm tin của nhân dân, nhất là thế hệ trẻ vào công cuộc
bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc.
2.
Chúng nhằm vào Đại tướng Lê Đức Anh, nhưng lại đưa ra các dẫn chứng ngu si.
Tại cuộc họp Bộ chính trị, ông Nguyễn Cơ Thạch
đập bàn..
BCT là cái chợ, là đám hẩu lốn hay sao mà họp cá nhân dám đập bàn hỏi một người khác.
BCT là cái chợ, là đám hẩu lốn hay sao mà họp cá nhân dám đập bàn hỏi một người khác.
Tại sao ông Lê Đức Anh nhận là “tôi ra lệnh
không được nổ súng” mà Bộ chính trị lại giới thiệu để BCHTW giới thiệu tiếp
theo là Quốc hội bầu ông làm Chủ tịch nước vào năm 1992.
Hỡi các những kẻ hận thù, phản động, thoái hóa biến chất, cơ hội, bất mãn hãy trả lời câu hỏi này đi.
Hỡi các những kẻ hận thù, phản động, thoái hóa biến chất, cơ hội, bất mãn hãy trả lời câu hỏi này đi.
Chỉ có lệnh “không được nổ súng trước”, chỉ có
bản lĩnh, tài năng chỉ đạo không cho Trung Quốc lấn tới, giữ được Trường Sa như
hiện nay, Đảng, Nhân dân, Quân đội mới tín nhiệm bầu Đại tướng Lê Đức Anh làm
Chủ tịch Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Lần đầu tiên trong lịch sử
Việt Nam một Bộ trưởng Bộ Quốc phòng lên làm Chủ tịch nước.
Đại tướng Lê Đức Anh, người chỉ huy cuối cùng còn lại trong chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào. Những thế lực thù địch không bao giờ hết cay cú, bọn phản động, bọn cơ hội, thoái hóa biến chất, bọn bất mãn đang hùa nhau đả kích ông hạ uy tín những người Cộng sản kiên trung đã đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào để chúng dựng ngọn cờ ba que hòng mưu đồ cuộc cách mạng màu qua diễn biến hòa bình.
Đại tướng Lê Đức Anh, người chỉ huy cuối cùng còn lại trong chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào. Những thế lực thù địch không bao giờ hết cay cú, bọn phản động, bọn cơ hội, thoái hóa biến chất, bọn bất mãn đang hùa nhau đả kích ông hạ uy tín những người Cộng sản kiên trung đã đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào để chúng dựng ngọn cờ ba que hòng mưu đồ cuộc cách mạng màu qua diễn biến hòa bình.
3.
Đại tướng Phạm Văn Trà nói về Đại tướng Lê Đức Anh.
Trong một lần về thăm Bảo Tàng Đồng Quê, Đại tướng Phạm Văn Trà kể cho tôi nghe rất nhiều về Đại tướng Lê Đức Anh với sự ca ngợi và kính trọng.
Trong một lần về thăm Bảo Tàng Đồng Quê, Đại tướng Phạm Văn Trà kể cho tôi nghe rất nhiều về Đại tướng Lê Đức Anh với sự ca ngợi và kính trọng.
Sau chiến dịch Mậu Thân năm 1968, địch phản
công càn quét, tình hình chiến trường nói chung, Nam Bộ nói riêng vô cùng khó
khăn, không bảo đảm được các mặt, trên chỉ đạo tạm thời giải tán các đơn vị chủ
lực. Đồng chí Lê Đức Anh - TL QK9 nghiên cứu quyết định không giải tán, trong
đó có Trung đoàn do đồng chí Phạm Văn Trà làm Trung đoàn trưởng, chia nhỏ ra ẩn
vào dân, vẫn giữ được lực lượng sau nhanh chóng củng cố lại. Với quyết tâm như
vậy, năm 1974 Đại tá Lê Đức Anh được thăng quân hàm vượt cấp lên Trung tướng.
Khi chúng ta theo Liên Xô, thực hiện chế độ bỏ
đảng ủy, bỏ chính ủy, chính trị viên mà chỉ có Hội đồng chính trị, Đại diện của
Bộ Quốc phòng sang Campuchia truyền đạt với đồng chí Lê Đức Anh để triển khai.
Đồng chí yêu cầu phái viên về ngay, mặt trận Campuchia không thực hiện, nếu
thực hiện như vậy quân đội làm sao chiến đấu được. Đồng chí đã đúng. Sau đó
đồng chí được bổ nhiệm Tổng Tham mưu trưởng quân đội nhân dân Việt Nam, rồi Bộ
trưởng Bộ Quốc phòng và năm 1992 được bầu làm Chủ tịch Nước Cộng hòa XHCN Việt
Nam.
Một con người như thế là mục tiêu tấn công
nhằm hạ uy tín, danh dự của các thế lực thù địch, phản động, thoái hóa biến
chất, cơ hội, bất mãn là một thực tế.
Hãy đấu tranh vạch mặt chúng, bác bỏ những
luận điệu vu khống, xuyên tạc xấu xa bỉ ổi.
4.
ĐẠI TƯỚNG LÊ ĐỨC ANH - VỊ CHỈ HUY TRONG CHIẾN DỊCH HỒ CHÍ MINH CÒN LẠI
Ngày 14-4-1975, Bộ Chính trị đồng ý chiến dịch
Tổng tiến công và nổi dậy giải phóng Sài Gòn mang tên Chiến dịch Hồ Chí Minh.
Bộ Tư lệnh chiến dịch ngày ấy gồm 8 người, nay chỉ còn lại đại tướng, nguyên
Chủ tịch nước Lê Đức Anh, lúc đó ông là Trung tướng, Phó Tư lệnh. Đại tướng Văn
Tiến Dũng (Tư lệnh chiến dịch), Chính ủy Phạm Hùng, các Phó Tư lệnh gồm: Thượng
tướng Trần Văn Trà, Trung tướng Lê Trọng Tấn, Trung tướng Đinh Đức Thiện; Phó
Chính ủy là Trung tướng Lê Quang Hòa và quyền Tham mưu trưởng là Thiếu tướng Lê
Ngọc Hiền đều đã mất.
Lực lượng trực tiếp tham gia chiến dịch của ta
gồm 5 quân đoàn có trên dưới 15 sư đoàn. Các quân đoàn 1, 2, 3, 4 và Đoàn 232
có đủ các binh chủng hợp thành, cùng các lực lượng bộ đội địa phương, dân quân,
tự vệ và lực lượng nổi dậy của quần chúng ở nông thôn cũng như thành thị. Bộ
chỉ huy Chiến dịch Hồ Chí Minh xác định phải đánh nhanh, quyết liệt, không cho
địch co cụm về Sài Gòn; ngược lại, không để cho quân địch ở Sài Gòn chạy về
miền Tây. Các cánh quân phải tổ chức các mũi thọc sâu, mũi đánh vòng ngoài kết
hợp giữa chủ lực với bộ đội địa phương và kết hợp giữa bộ đội với quần chúng
nhân dân, đột phá liên tục, dồn dập cho đến toàn thắng.
Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, Trung tướng Lê
Đức Anh còn được giao đảm trách chỉ huy và lãnh đạo cánh quân tiến công trên
hướng Tây - Tây Nam Sài Gòn (đoàn 232), một trong năm cánh quân của trận quyết
chiến chiến lược cuối cùng. Thời điểm đó, Bộ Chỉ huy Miền (B2) nhận định hướng
Tây - Tây Nam là nơi khó nhất vì sình lầy, nhưng đây là một hướng tiến công rất
quan trọng vì nhất định ta phải nhanh chóng chia cắt quân địch trên tuyến quốc
lộ số 4 để quân địch ở Sài Gòn không thể co cụm xuống cố thủ ở Tây Đô (Cần
Thơ).
Đoàn 232 gồm các Sư đoàn 3, 5 và 9; bốn trung
đoàn độc lập, một trung đoàn đặc công có 3 nhiệm vụ: chia cắt hai lực lượng Sài
Gòn và miền Đông với lực lượng ở đồng bằng sông Cửu Long; tấn công Biệt khu Thủ
đô và tấn công Tổng nha cảnh sát, sau đó hợp điểm tại Dinh Độc Lập.
Đúng 17 giờ ngày 26-4-1975, Chiến dịch Hồ Chí
Minh bắt đầu. Các đơn vị hướng Tây - Tây Nam tiến công. Sư đoàn 5 cắt đoạn Bến
Lức tới Tân An. Sư đoàn 8 cắt lộ 4 từ Mỹ Tho tới bờ sông Tiền. Sư đoàn 3 đánh
chiếm khu vực An Ninh - Lộc Giang, vượt sông Vàm Cỏ. Sư đoàn 9 vượt sông Vàm Cỏ
tập kết tại Cầu Bông, Mỹ Thạnh, Đức Hòa.
Ngày 30-4, cánh quân hướng Tây - Tây Nam đã
đánh chiếm Biệt khu Thủ đô, Bộ Tư lệnh cảnh sát quốc gia, Tổng nha cảnh sát,
cảnh sát đô thành, các quận Tân Bình, Bình Chánh, hợp điểm tại Dinh Độc Lập.
Đúng 11 giờ 30 phút ngày 30-4-1975, lá cờ cách
mạng tung bay trên nóc Dinh Độc Lập, từ nay đất nước thống nhất, non sông liền
một dải.
Đối với dân tộc ta, đây là một thắng lợi có ý
nghĩa lịch sử, kết thúc vẻ vang quá trình 30 năm kháng chiến, cứu nước, giải
phóng miền Nam, góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc trên toàn thế giới.
“Thắng lợi trọn vẹn của chúng ta có nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân to lớn
nhất, cơ bản nhất, gốc rễ nhất là tư tưởng “Nhân ái”. Tư tưởng “nhân nghĩa” của
thời đại Hồ Chí Minh là bắt nguồn truyền thống chí nhân chí nghĩa của dân tộc,
như Nguyễn Trãi từng viết trong “Đại Cáo Bình Ngô”: “Lấy chính nghĩa để thắng
hung tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo”. Tư tưởng nhân nghĩa là một yếu tố cơ
bản trong nền văn hóa của dân tộc, nó chuyển hóa thành lời, trong ý nghĩ thành
tư tưởng chiến lược; tư tưởng này đã kết tinh trong thời đại của chúng ta là ở
Chủ tịch Hồ Chí Minh” (trích hồi ký của Đại tướng Lê Đức Anh).
Những lần vượt qua hiểm nguy
Trong cuộc đời tham gia hoạt động cách mạng
của mình, cũng như lúc trong cuộc sống đời thường, nhiều lần Đại tướng, nguyên
Chủ tịch nước Lê Đức Anh đã vượt qua những cơn hiểm nghèo một cách kỳ diệu. Lần
thứ nhất ông đã thoát chết là ngay trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, vào ngày
28-4-1975. Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh, ông làm việc trong cái chòi nhỏ sát
mép sông ở Sở Chỉ huy của cánh quân hướng Tây - Tây Nam ngay bên bờ sông Vàm Cỏ
thuộc huyện Đức Hòa (Long An).
Buổi sáng hôm đó vô ăn cơm, chỗ ăn là cái nhà
họp của địa phương làm nửa chìm nửa nổi. Trong hồi ký của mình, Đại tướng,
nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh kể: “Chính ủy Hai Tưởng đặt vị trí ở đây; vừa
ăn xong, tự nhiên anh Tưởng bảo tôi: “Anh hãy nán lại, nằm trên võng của tôi mà
nghỉ, nghỉ mươi phút rồi hẵng ra đó!” Tôi nghe anh. Vừa ngả lưng thì ở ngoài
chòi của tôi một quả bom từ máy bay địch ném trúng, cái chòi bay mất, cậu lái
xe hy sinh, cậu Nguyễn Hồng Thái, chiến sĩ bảo vệ bị thương. Nếu hôm đó ăn xong
tôi ra liền thì nhất định “cái chuyện thường” đã xảy ra với tôi. Và hôm nay
chẳng còn ngồi để mà viết ra những dòng chữ này! Chiến tranh nó có chừa ai, cái
ngẫu nhiên và cái tất nhiên nhiều khi không thể mang “tính quy luật” ra mà giải
thích!”. Chiến tranh là thử thách cao nhất, nghiệt ngã nhất đối với con người.
Nhiều lúc bom đạn ác liệt quá, ông vẫn từng nói vui với anh em: “Bom đạn đầy
trời thế này, chết là chuyện thường, còn sống thì mới kỳ!”.
Lần thứ hai vào năm 1996 khi đang là Chủ tịch
nước, ông bị tai biến rất nặng. Các cơ quan có thẩm quyền khi đó đã chuẩn bị
các việc cần thiết cho việc ông qua đời và thông báo cho gia đình. Thế nhưng,
bằng sức mạnh phi thường của bản thân, ông đã vượt qua cơn bạo bệnh một cách
thần kỳ và trở lại làm việc bình thường trên cương vị Chủ tịch nước.
Lần thứ ba là vào đầu năm 2018 sức khỏe của
ông cũng suy giảm nghiêm trọng, các cơ quan báo chí đã chuẩn bị bài để viết về
cuộc đời ông... Thế nhưng, một lần nữa ông đã vượt qua cơn nguy kịch một cách
thần kỳ, ngoài mọi tiên liệu của các bác sĩ. Nhiều người phải thốt lên thán
phục: “Ông đúng là tướng đánh trận, chỉ có tướng trận mới có sức sống kỳ diệu,
sức đề kháng phi thường như thế!”.
Luôn
trở về trong chiến thắng
Đại tướng Lê Đức Anh thực sự là một tướng
trận. Ông là một trong số ít người đã trải qua các cuộc chiến tranh và xung đột
từ năm 1945 - 1989. Ông có mặt ở những điểm nóng nhất và trở về trong chiến
thắng: tham gia 9 năm kháng chiến chống Pháp, đi chiến trường miền Nam 11 năm
(1964 - 1975), chỉ huy chiến trường Campuchia 7 năm (1979 - 1986), ổn định tình
hình biên giới phía Bắc (1986 - 1989).
Ông trực tiếp tham gia những trận đánh, những
sự kiện mang tính bước ngoặt của chiến tranh: Mậu Thân 1968, chống lấn chiếm
1973, Phước Long 1974, chiến dịch Hồ Chí Minh, chiến dịch giải phóng Campuchia;
chấm dứt xung đột biên giới với Trung Quốc; bảo vệ vững chắc chủ quyền biển đảo
của Tổ quốc: Ngày 6-11-1987 Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ra mệnh lệnh số 1679/ML-QP
về việc bảo vệ quần đảo Trường Sa; ngày 29-3-1989 Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ra
mệnh lệnh số 167/ML-QP về đóng giữ, bảo vệ khu vực biển thềm lục địa, bãi đá
ngầm (khu DK1).
Chiến dịch Hồ Chí Minh trong mùa đại thắng
1975 đã giải phóng Sài Gòn, kết thúc tròn vẹn cuộc chiến tranh. Cứ đến ngày 30
tháng 4 mỗi năm, cả đất nước ta lại long trọng kỷ niệm ngày đất nước thống
nhất. Đây là dịp để chúng ta cùng tưởng nhớ, trân trọng những nhân vật lịch sử,
qua những con người cụ thể, nhân vật cụ thể, trong đó có Đại tướng Lê Đức Anh,
người đã cùng viết nên bài học vẻ vang của lịch sử dân tộc.
Sao sử viết HOÀNG SA,
TRƯỜNG SA là của Việt nam, sự kiện GẠC MA có uẩn khúc gì mà giấu như mèo giấu
cứt thế
Tô Oanh Ồ, ko viết đoạn khai man lý lịch thời
làm cai đồn diền cao su và cảnh cáo nội bộ vì từ khai là đảng viên nhỉ !
Ngô Ngọc Định Không còn nơi để đặt niềm tin nữa rồi.
Du Le Tốt
nhất là các ông đừng nói gì thêm , dân chúng tôi biết hết rồi
My Binh Bui MÌNH KHÔNG TIN , KHÔNG CÓ LỬA SAO CÓ KHÓI
Nguyen Xuan
Nguyen toàn vớ vẩn hết.
câ ngợi láo
Minh Thaibinh CỨT.!!!!!!!!
THỐI LẮM.!!!!!!!!!!!…Xem thêm
THỐI LẮM.!!!!!!!!!!!…Xem thêm
· Trả lời · 8 giờ · Đã chỉnh sửa
Huy Vuquoc Sao
lại Phước Long năm 74 . Lúc đó ổng ở khu 9 mà
Cuối Trời Mây Bẻm mép.
Hai Pham Tướng
Hoàng Kiến có niềm tin và lí lẽ của ông! Có điều là, thời điểm đó, đúng là TQ
mạnh hơn phía ta, nhưng, về không quân và cả hải quân đều chưa mạnh đánh xa bờ.
Trong khi, hải quân VN, dù còn yếu nhưng lực lượng tại Cam Ranh cũng như không
quân vẫn có thể ra tới Trường Sa. Nếu cho tàu chiến kết hợp không quân uy hiếp
tàu TQ thì vẫn giằng co được vài năm để chuẩn bị lực lượng.
Chim Le · Bạn
bè với Phan Hải Âu và 2 người khác
Đọc cũng được biết
thêm những thông tin về Gạc Ma mà xưa nay ít được báo chí ta nhắc tới! Nhưng
sao tướng Hoàng Kiềm lại đề cao sức mạnh của Hải quân TQ tới mức nói: Có nhờ Mỹ
giúp cũng không ngăn được TQ chiếm đảo Gạc Ma của ta! Ai cũng biết hải
quân …Xem thêm
Phải nói là TQ tranh
thủ thời cơ rất tốt. Lúc đó, LX gần sụp, Gorbachev và TQ đã bắt tay nhau, nên
TQ ra tay thì lượng lX ở Cam Ranh án binh bất động, phản bội hiệp ước với VN.
Mỹ lúc đó, không bận tâm tới biển Đông. Mà, ngay cả thời điểm hiện nay, nếu có,
Mỹ cũng dùng biện pháp khác, chứ chưa chọn đối đầu với TQ!
Xuân Cảnh Nguyễn Rất đúng! Mà nói sâu hơn chính Gorbachev đã bán đứng chúng
ta.
Nguyễn Hiểu Xuân Cảnh Nguyễn chẳng ai bán cả, chỉ có ta bán ta mà
thôi
Lê Minh Đức Tình hình căng thẳng, dự liệu là có đụng
độ mà ko trang bị đủ sức chiếc đấu cho quân mình thì bắn trước hay bắn sau có
khác gì đâu.
Xuân Cảnh Nguyễn Đất nước mình. Bọn Trung Quốc đến dùng vũ lực để cướp
nước. Là người người lình cầm súng bảo vệ đất nước mà không được nổ súng dù
trước hay sau kể cũng ngược đời dù bất cứ lý do gì.
Có một tâm lí rất đúng
thời điểm đó mà ngại nói ra - nếu lúc đó, TQ nó quyết tâm đánh hết cả Trường Sa
thì khả năng VN cũng phải thúc thủ! Lúc đó nó chưa mạnh như bây giờ nhưng vẫn
dư sức!
Phạm Tất Thắng Sao tướng mà có tư tưởng chiến bại thế
nhỉ?
Nếu sợ kẻ địch mạnh mà
không dám đánh, thì đó là nỗi ô nhục cho tư tưởng quân sự VN.
Em đoán, lúc đó, dù
bắt tay với Gorbachev, nhưng TQ vẫn dè chừng lực lượng Nga ở CR, nên mới làm
vài đảo thôi. Nếu không có lực lượng ở CR thì nó xử hết các đảo rồi!
Ngo Quang Nang Nhưng phải chuẩn và chính xác chút...
Vodanh Vo Mà khi bị chiếm mất thì che giấu thông
tin hay là điều đình nhượng địa cho Tàu.
Tui thì nghĩ rằng bài
viết này thừa . Chưa có ai kết tội Lê Đức Anh cả . Và anh HK chỉ nêu với tư
cách cá nhân thôi . Anh ấy có quyền yêu ai và ghét ai và những cái anh ấy nói
cũng là chỉ nghe nói thôi . Chả nên bàn kỹ
NH Giang Tướng mà đếm số đảo rồi kêu mình nhiều
đảo hơn nó là thứ tướng vứt đi rồi.
Hoa Quang Ngo Nếu là bài viết của ông tướng Kiền thật
thì thấy rất thất vọng.Tướng gì mà nặng về chụp mũ, chửi bới chứ không có tý lý
lẽ, chứng cứ nào có sức thuyết phục người đọc.
Dao Thu Comment của 1 người lính:
Đoạn này: "Các
thế lực thù địch đang bám vào quyển sách "Gạc Ma - vòng tròn bất tử"
để xuyên tạc nói là Đảng Cộng sản Việt Nam bán Trường Sa cho Trung Quốc. Mưu đồ
vô cùng xấu xa. Chúng đang kích động hận thù giữa nhân dân hai nước, với
chiêu bài phò Mỹ bài Trung." đúng giọng của lũ chó ghẻ. Ban tuyên giáo
trung ương, quân ủy trung ương, bộ 4T cũng không có giọng điệu khắm thối như
vậy.
Ai bám vào? Ai phò Mỹ bài Trung? chỉ riêng viết câu đó đã cho thấy độ ngu xuẩn cố tình chụp mũ của con chó ghẻ tướng kiền...Còn nếu cứ đàng hoàng tranh luận, có đúng có sai, thì cớ sao phải thổ ra những lời hằn học vậy?
Cứ cho rằng đúng là có lệnh ko được bắn TRƯỚC, không khiêu khích, không nọ kia...thế thì có thể bắn SAU, đúng chưa?
Nhưng, với vài chục lính công binh, vài khẩu súng bộ binh...để đối phó với 12 chiến hạm có súng đại bác, có cả tàu tên lửa của 2 hạm đội Nam hải và Đông hải của tàu khựa....thì bắn bằng cái mõm sủa càn à?
Chúng tôi, những người lính đã qua trận mạc, chưa bao giờ nghĩ và nói rằng đcs, nhà nước VN hèn nhát hay bán đảo cho tẫu khựa...nhưng rõ ràng, có một sự sai lầm về chiến lược, sự chủ quan về chiến thuật khi đối phó với dã tâm của kẻ thù truyền kiếp. Nhận con mẹ nó là sai lầm, vậy thôi...chứ đừng đổ cho hoàn cảnh là nọ là kia.
Đất nước ta còn vô vàn khó khăn lúc 1988, nhưng nên nhớ, thời điểm 1979 còn khó khăn hơn nhiều...khi các quân đoàn chủ lực còn đang mắc ở Cambot, thế mà vẫn đương đầu đánh trả hơn 60 vạn quân tẫu, có đổ tại nghèo khó hay yếu đâu...Thật ngu xuẩn.
Ai bám vào? Ai phò Mỹ bài Trung? chỉ riêng viết câu đó đã cho thấy độ ngu xuẩn cố tình chụp mũ của con chó ghẻ tướng kiền...Còn nếu cứ đàng hoàng tranh luận, có đúng có sai, thì cớ sao phải thổ ra những lời hằn học vậy?
Cứ cho rằng đúng là có lệnh ko được bắn TRƯỚC, không khiêu khích, không nọ kia...thế thì có thể bắn SAU, đúng chưa?
Nhưng, với vài chục lính công binh, vài khẩu súng bộ binh...để đối phó với 12 chiến hạm có súng đại bác, có cả tàu tên lửa của 2 hạm đội Nam hải và Đông hải của tàu khựa....thì bắn bằng cái mõm sủa càn à?
Chúng tôi, những người lính đã qua trận mạc, chưa bao giờ nghĩ và nói rằng đcs, nhà nước VN hèn nhát hay bán đảo cho tẫu khựa...nhưng rõ ràng, có một sự sai lầm về chiến lược, sự chủ quan về chiến thuật khi đối phó với dã tâm của kẻ thù truyền kiếp. Nhận con mẹ nó là sai lầm, vậy thôi...chứ đừng đổ cho hoàn cảnh là nọ là kia.
Đất nước ta còn vô vàn khó khăn lúc 1988, nhưng nên nhớ, thời điểm 1979 còn khó khăn hơn nhiều...khi các quân đoàn chủ lực còn đang mắc ở Cambot, thế mà vẫn đương đầu đánh trả hơn 60 vạn quân tẫu, có đổ tại nghèo khó hay yếu đâu...Thật ngu xuẩn.
Tôi thấy ý kiến của
anh là rất hay thưa anh Dao Thu .
THỰC TẾ vùng biên giới phía Bắc TQ chiếm nửa thác Bản Giốc.v.v trên biển hiện nay TQ vẫn ngang nhiên chấn áp ngư dân của ta đấy thôi.
Hoàng Kiềm lên tướng thời nào so với tướng LML rõ ràng tướng LML ĐÃ TỪNG TRẢI ,CÓ MẶT TRÊN CHIẾN TRƯỜNG . Đó là sự khẳng định để ta tin tướng LML.
THỰC TẾ vùng biên giới phía Bắc TQ chiếm nửa thác Bản Giốc.v.v trên biển hiện nay TQ vẫn ngang nhiên chấn áp ngư dân của ta đấy thôi.
Hoàng Kiềm lên tướng thời nào so với tướng LML rõ ràng tướng LML ĐÃ TỪNG TRẢI ,CÓ MẶT TRÊN CHIẾN TRƯỜNG . Đó là sự khẳng định để ta tin tướng LML.
Đọc Hồi ký Trần Quang
Cơ là rõ hết. Tuy hồi ký không nói đến vụ Gạc Ma nhưng tại thời điểm đó Nguyễn
Văn Linh chủ trương bằng mọi giá phải "bình thường hóa quan hệ với
TQ", thực chất là đầu hàng TQ bằng mọi giá. Bởi vì ông ta chỉ cần bảo vệ
CNXH - cái hệ thống đang tan rã ở châu Âu lúc đó. Có lẽ lúc đó TQ muốn lấy
hết TS ông ta cũng đổi. Nhưng TQ rất khôn, nếu lấy thêm vài ba đảo nữa, quân đội
sẽ bất tuân thượng lệnh. Chính anh hùng - thiếu tướng Lễ Mã Lương đã nói rõ
đièu này. Tội đồ thứ nhất phải là Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh chỉ là người tuân
lệnh.
· Trả lời · 5 giờ · Đã chỉnh sửa
Van Vuong Nguyen Tướng Kiền mâu thuẫn với tướng Lê Mã
Lương, ông Lương bảo ông Kiền chưa đọc hết "Gạc Ma - Vòng tròn bất
tử" đã phê phán... và nói ông HK phải xin lỗi vì những xúc phạm ông LML.
Ông HK viết bài ca ngợi ông LĐA thì mọi người đọc để biết thôi, cũng
nhiều tướng có công và có tài không riêng tướng LĐA. Theo những người lính
còn sống sót kể lại thì TQ mạnh hơn ta rất nhiều, nếu nó không có dã tâm chiếm
Gạc Ma thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Thật đáng đau lòng. Có phải là ta chủ
quan không?
Pho Giang Gạc Ma - Vòng tròn bất tử là cuốn sách
ca ngợi sự dũng cảm của các chiến sĩ thôi, rất đáng trân trọng. Mọi điều cứ để
nhân dân và lịch sử phán xét, đừng vú cả lấp miệng em.
· Trả lời · 2 giờ · Đã chỉnh sửa
Dân Mai Xuân Không có bản lĩnh trận mạc và thời gian
thì không ai có thể lên tướng. Nhưng lên tướng rồi không có nghĩa là không sai
lầm. Những sự nhượng bộ hay cả nể trong quan hệ ngoại giao với TQ đều dẫn đến
thất bại ,mất quyền chủ động bảo vệ lãnh thổ.Thực tế đã chỉ rõ TQ luôn là kẻ 2
mặt đối với VN .
Quang Minh Vu Chúng ta phải tranh luận khá nhiều xung quanh cuốn sách do
tướng Lê Mã Lương chủ biên và cũng chứng kiến khá nhiều ý kiến cực đoan từ
nhiều phía. Vì sao vậy ? Nguyên nhân duy nhất là những thông tin xung quanh sự
kiện Gạc Ma chưa được giải mã. Vì sao nó chưa được giải mã ? Có thề có nhiều lý
do. Nhưng theo tôi, lý do chủ yếu là lý do...nhạy cảm bởi nói gắn với Trung
quốc. Lập luận đến đây thôi cũng đủ thấy những gì ông Hoàng Kiền nói cũng chưa
đủ thuyết phục. Đơn giản là cá nhân ông không phải là người nắm giữ những thông
tin quan trọng nhất về sự kiện này. Ông Kiền thanh minh thay cho ông Lê Đức Anh
bằng cách ca ngợi ông ta như thế nào là việc của ông ấy. Nhiều thông tin ông
Kiền viết về ông Anh cũng là qua nguồn khác chứ không phải là ông có trực tiếp
trong tay. Tôi cũng không bàn đến việc ông Kiền hằn học gọi những người có ý
kiến khác ông là phản động, mà thái độ này của ông ta không phải là thái độ
nghiêm túc trong tranh luận. Nói gì thì nói, dù "Gạc ma - Vòng tròn bất
tử" còn có khiếm khuyết nào đó, thậm chí có nhiều khếm khuyết, nó vẫn thể
hiện một nỗ lực cần thiết của những nguòi làm sách và đa phần nhân dân (tôi tin
như vậy): dựng nên một tượng đài bất tử một cách trung thực nhất cho những
chiến sĩ đã ngã xuống tại Gạc ma trước họng súng của những người "đồng
chí" luôn leo lẻo về "tình hữu nghị" giữa Trung quốc và Việt
nam. Lịch sử không dừng lại. Lịch sữ sẽ minh định thêm những gì cuốn sách đã đề
cập và những gì ông Kiền đã hùng hồn lên tiếng. Nhưng ngay bây giờ, nếu làm một
cuộc trưng cầu ý dân về cuốn sách này, tôi tin rằng, ông Kiền sẽ không phài là
người được nhân dân đặt niềm tin, cũng như ông Lê Đức Anh vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét