Năm cây gỗ cùng ngồi sưởi ấm quanh một
đống lửa trong ngày đông lạnh lẽo, thế nhưng đã có một chuyện bất ngờ xảy ra. Sáng hôm sau, ở phía dưới lớp tuyết phủ kín chỉ còn duy nhất cây gỗ nhỏ và một đống tro tàn…
Vào một ngày mùa đông giá rét, năm cây gỗ gồm: gỗ già, gỗ nhỏ, gỗ cao, gỗ lùn và gỗ cường tráng ngồi vây quanh một đống lửa để sưởi ấm.
Một trận gió thổi qua khiến cho đống lửa đã nhỏ lại có nguy cơ vụt tắt. Thế là cây gỗ nhỏ liền hái trên thân mình một nắm lá cây ném vào đống lửa, ngọn lửa liền cháy lớn hơn một chút.
Cây gỗ già cũng vặt một ít lá trên đầu mình; cây gỗ cao bẻ một nhánh cây trên thân của mình; còn cây gỗ lùn thì bóc một ít vỏ của mình ném vào đống lửa.
Lúc này, chỉ còn lại cây gỗ cường tráng, nó dương mắt nhìn mọi người mà không làm gì cả, dường như nó chỉ muốn sưởi ấm mà không muốn lấy thân mình ra làm nhiên liệu.
Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào cây gỗ cường tráng, nó cũng trừng mắt nhìn lại. Cây gỗ nhỏ thấy vậy liền thò tay qua định bóc một ít vỏ của cây gỗ cường tráng, thì bị gỗ cường tráng đánh cho một trận.
Lại một trận gió tuyết nữa thổi qua, đám cây gỗ hàm răng run lên bần bật, hai tay ôm lấy bờ vai mà chịu đựng cái lạnh thấu xương, đống lửa xem chừng như sắp tắt.
Lúc này, cây gỗ cao sờ lên chạc gỗ trên đầu của cây gỗ già, rồi đưa mắt nhìn mọi người, thăm dò xem có nên bẻ nhánh cây này xuống sưởi ấm hay không.
Cây gỗ lùn và cây gỗ nhỏ đều cảm thấy điều này không phù hợp, còn cây gỗ cường tráng chẳng nói năng gì, vội xông lên phía trước, đẩy cây gỗ già nằm dài trên đất, dùng sức bẻ chạc cây trên đầu của cây gỗ già.
Cây gỗ lùn cảm thấy việc này quá tàn nhẫn, đều là cây gỗ, tại sao lại muốn hy sinh những cây gỗ khác vào trong đống lửa để sưởi ấm cho mình, liền chạy tới bịt mắt của cây gỗ nhỏ lại, không muốn cho trẻ con chứng kiến cảnh tượng này. Cây gỗ cao đứng bên cạnh chăm chú theo dõi.
Khi cây gỗ già sắp không chịu nổi, cây gỗ nhỏ liền xông lên, dùng sức đánh vào cây gỗ cường tráng để ngăn chặn hành động tàn nhẫn đó. Lúc này, cây gỗ cao vốn đứng một bên xem náo nhiệt liền xông vào, đẩy ngã cây gỗ nhỏ, rồi hợp lực cùng cây gỗ cường tráng bẻ gãy chạc cây gỗ già.
Cây gỗ nhỏ bị đẩy ngã, cây gỗ lùn nhịn không được, liền xông lên, nhưng vẫn là có chút khiếp đảm. Đang do dự không biết có nên ra tay ngăn cản hay không, thì bị cây gỗ cường tráng tung một cước đá ngã.
Cây gỗ lùn bị đá ngã ngay vào đống lửa, khiến ngọn lửa vụt tắt. Cây gỗ nhỏ sốt ruột chạy tới trợ giúp, ai ngờ vừa mới đẩy cây gỗ lùn ra thì ngọn lửa lập tức bùng lên, thiêu đốt cây gỗ lùn. Cánh tay của cây gỗ nhỏ cũng bị ngọn lửa thiêu cháy.
Trong lúc cây gỗ nhỏ còn đang dập lửa trên tay mình, thì cây gỗ lùn đã bị thiêu cháy toàn thân, không cách nào cứu vãn được nữa.
Lúc này, cây gỗ cường tráng và gỗ cao hợp lực với nhau, bẻ rắc một cái là tách cây gỗ già làm hai mảnh. Cây gỗ cường tráng liền lấy một nửa cây gỗ già kê làm ghế ngồi, cùng ngồi sưởi ấm với cây gỗ cao trước đống lửa.
Chứng kiến cảnh tượng đó, cây gỗ nhỏ cảm thấy ngọn lửa giờ không còn chút gì ấm áp nữa, nó ngồi cạnh bên đống lửa mà cơ thể cứ lạnh run.
Cây gỗ cường tráng thuận tay ném một nửa thân cây gỗ già vào ngọn lửa đang thiêu đốt cây gỗ lùn, cho cháy cùng một lượt.
Cây gỗ nhỏ thấy thế cảm thấy tức giận, nó lại xông tới, hung hăng đánh cây gỗ cường tráng. Cây gỗ cường tráng thuận tay túm cây gỗ nhỏ đưa đến hơ trên ngọn lửa để cảnh cáo.
Cây gỗ nhỏ bị nướng trên ngọn lửa đến độ choáng váng mặt mày, liền cắn vào ngón tay của cây gỗ cường tráng. Cây gỗ cường tráng bị cắn đau quá, vung tay ném cây gỗ nhỏ bay đi thật xa.
Lúc này, cây gỗ cao ở một bên cười ha ha. Cây gỗ cường tráng tức tối lao tới, bẻ luôn một nhánh cây rồi nhét vào trong miệng cây gỗ cao. Gỗ cao đau đớn nhưng cũng không dám nói năng gì.
Rồi cây gỗ cường tráng một tay nhấc cây gỗ cao khỏi mặt đất, một tay nắm nửa còn lại của cây gỗ già ném vào trong đống lửa. Sau đó dùng sức đập cây gỗ cao, khiến nó bị gẫy thành 2 khúc.
Cây gỗ cường tráng chỉ còn lại một mình, nhàn nhã ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Cây gỗ nhỏ bị quăng sang một bên, chỉ biết cuộn mình nằm một chỗ, không biết là vì lạnh hay vì sợ, hàm răng và cả người đều run lên lẩy bẩy.
Cây gỗ nhỏ len lén đi tới gần đống lửa, đột nhiên nhìn thấy trong đống lửa là một phần còn lại của cây gỗ già. Ánh mắt cây gỗ già nhìn chăm chăm vào cây gỗ nhỏ, miệng giật giật giống như muốn nói điều gì đó.
Cây gỗ nhỏ thấy vậy, nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt. Cây gỗ nhỏ kéo cây gỗ già đã bị thiêu đốt gần hết ra ngoài đống lửa, rồi đưa tới trước mặt cây gỗ cường tráng.
Cây gỗ cường tráng đột nhiên thấy cây gỗ già xuất hiện với diện mạo khác như vậy thì cảm thấy hoảng sợ. Cây gỗ nhỏ thừa dịp cây gỗ cường tráng đang ngẩn người, liền nắm cây gỗ già đánh cây gỗ cường tráng một cái.
Cây gỗ cường tráng trong một thoáng không đứng vững đã bị ngã sấp vào trong đống lửa, cuối cùng bị thiêu rụi hoàn toàn.
Cây gỗ nhỏ một mình ngồi bên cạnh đống lửa, rồi dần dần thiếp đi. Khi nó giật mình tỉnh giấc, thì thấy chính mình đang bị chôn vùi trong tuyết, bên cạnh đống lửa lớn giờ chỉ còn lại tro tàn…
Nếu bạn cũng là một trong những nhân vật trong câu chuyện này, bạn sẽ lựa chọn điều gì? Sẽ cùng nhau hợp lực đồng lòng để vượt qua trời đông giá rét, hay chấp nhận số phận bi thảm như những nhân vật trong câu chuyện?
Có lẽ mọi thứ đã khác đi nếu như mỗi người biết suy nghĩ cho người khác, hy sinh một chút lợi ích của mình để đổi lấy sự bền vững của toàn cuộc, đó mới là cách làm của người trí tuệ, biết nhìn xa trông rộng.
Tuệ Tâm
8 câu chuyện nhỏ chứa đựng bài học lớn
Có những câu chuyện tuy chỉ vọn vẻn mấy chữ nhưng lại có thể chứa đựng đạo lý sâu xa. Thế nên trong cuộc sống này, đôi khi lời ít ý nhiều, quan trọng ở sự cảm thụ của người nghe. 8 câu chuyện nhỏ ý nghĩa lớn dưới đây sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn điều này.
Câu chuyện thứ nhất
Vị Thần Chết nói: “Hai người các ngươi chỉ có thể sống một người, các người hãy oẳn tù tì, người thua thì phải chết”.
Hai lần oẳn tù tì trước đó cả hai vợ chồng đều ra giống nhau; đến lần thứ ba, người chồng lại thua…Thần Chết thở dài nói: “Vốn dĩ chiếu theo lệ của ta, nếu như các ngươi ba lượt đều ra giống nhau, ta sẽ thả các ngươi ra, không muốn phải dùng đến lần thứ tư để phân thắng bại”.
Nghe xong, người vợ ôm chằm lấy người chồng tấm tức mà rằng: “Đã nói là 3 lần đều cùng nhau ra búa, tại sao lần thứ ba tôi ra cái kéo thì anh lại ra bao.”
Thực tế, đây chính là nhân tâm, là sự ích kỷ và ngốc ngếch của bộ phận một nhóm người, tính toán với người khác cuối cùng thành ra tính toán với chính mình. Khi người ngu ngốc muốn thua, kỳ thực anh ta đã thắng rồi. Cho nên, nếu lúc nào cũng lương thiện…thì bạn đã là người thắng cuộc! Làm người hãy luôn giữ trong tâm sự phúc hậu, lương thiện vậy.
Câu chuyện thứ hai
Một người lính bị quân địch tập kích, phải chạy trốn vào hang núi.
Khi quân địch đuổi theo sát sau lưng, anh ta đành trốn trong hang, thầm cầu nguyện kẻ địch không thể phát hiện ra mình. Đột nhiên, cánh tay anh ta cảm thấy nhồn nhột ớn lạnh, quay lại nhìn thì phát hiện ra một con nhện, anh ta định bóp chết nó nhưng đột nhiên sinh lòng thương cảm nên thả nó ra.
Không ngờ, nhện bò đến cửa hang dệt một mạng lưới mới. Quân địch đuổi tới hang núi thì thấy một mạng nhện còn nguyên lành, đoán rằng không có ai trong hang nên kéo nhau bỏ đi.
Thế nên, nhiều khi, đối xử tử tế người khác đồng thời cũng là đang giúp chính mình.
Câu chuyện thứ ba
Một hành giả hỏi lão hòa thượng: “Trước khi đắc Đạo, ngài làm gì? 〞
Lão hòa thượng: “Đốn củi, gánh nước, nấu cơm”.
Hành giả hỏi: “Vậy đắc Đạo rồi thì sao?”
Lão hòa thượng: “Đốn củi, gánh nước, nấu cơm”.
Hành giả lại hỏi: “Vậy thế thì có gì khác với lúc chưa đắc Đạo?”
Lão hòa thượng: “Trước khi đắc đạo, khi đốn củi thì lo lắng đến gánh nước, lúc gánh nước lại nghĩ chuyện nấu cơm; đắc Đạo rồi, đốn củi thì cứ đốn củi, gánh nước thì là gánh nước, nấu cơm thì cứ nấu cơm”.
Đại Đạo chí giản chí dị, tâm giản dị chính là Đạo.
Câu chuyện thứ tư
Một người đàn ông ôm chính đứa con khoảng 10 kg của chính mình thì sẽ không thấy mệt, vì đó là điều anh ta ưa thích; nhưng cũng người đàn ông này mà bảo anh ta ôm một hòn đã nặng 10 kg, anh ta chắc chắn sẽ kiên trì không được bao lâu.
Phàm một người không thích làm việc nào đó, thì dù anh ta có tài hoa hơn người, cũng không cách nào phát huy; còn một người một khi thích làm việc gì đó, thì anh ta sẽ phát huy hết năng lực của mình, làm cho cả anh cũng phải chấn động. Vì thế, một người không có thành tích gì, không nhất định là anh ta không có năng lực, rất có thể là vì không ưa thích mà thôi.
Câu chuyện thứ năm
Trong Thế Chiến II, một gia đình Do Thái bị bức hại, người con trai cả và trai út chia nhau ra đi tìm người giúp đỡ.
Người con trai cả đi tìm người từng giúp đỡ mình, người con trai út cậy đến những người bản thân từng được anh ta giúp đỡ. Kết quả là người con trai cả được cứu, người con trai út thì bị bán đứng.
Người yêu thương bạn sẽ một mực nguyện vì bạn mà phó xuất rất nhiều; người bạn yêu thương không nhất định sẽ nguyện ý vì bạn mà phó xuất. Trong cuộc sống này, những ai thật sự trung thành đối với bạn đều là những người yêu thương bạn, từng ban cho bạn ân huệ.
Câu chuyện thứ sáu
Quạ đen bay đến hướng đông, gặp được bồ câu. Cả hai đều đứng trên một gốc cây nghỉ ngơi, bồ câu thấy quạ đen bay rất vất vả, mới quan tâm hỏi han: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Quạ đen căm giận đáp: “Kỳ thực ta không muốn rời đi, nhưng người dân nơi này đều ghét bỏ tiếng kêu không hay của ta”.
Bồ câu mới tốt bụng nói: “Đừng phí sức, nếu như anh không thay đổi được tiếng kêu của mình, thì dù bay đến đâu, anh cũng đều sẽ không được hoan nghênh đâu“.
Làm việc cũng thế, thay đổi mục tiêu không bằng thay đổi phương thức; thay đổi hoàn cảnh không bằng thay đổi chính mình.
Câu chuyện thứ bảy
Một con lừa vô ý rơi vào giếng cạn, mọi người nghĩ cách cứu nó nhưng không ai thành công; họ liền quyết định chôn luôn con lừa. Con lừa đau xót kêu to, nhưng khi bùn đất rơi xuống, nó lại bình tĩnh một cách bất ngờ.
Nó cố gắng đứng trên bùn đất đang rớt xuống ầm ầm và giẫm nát bùn đất dưới chân, cố gắng đứng cao hơn một chút. Cứ như vậy, nó theo bùn đất rớt xuống mà không ngừng lên cao. Cuối cùng, trong sự kinh ngạc của mọi người, con lừa bước ra khỏi giếng cạn.
Thời khắc mấu chốt có thể cứu bạn, thì chỉ có chính bạn thôi.
Câu chuyện thứ tám
Một người trẻ tuổi chán nản đi tìm kiếm sự thành công. Một triết gia bèn cho anh ta quả lạc và nói: “Hãy dùng sức nắn nó!”
Người trẻ tuổi dùng sức nắn nó; quả lạc bị vê nát, chỉ còn lại hạt bên trong. Triết gia lại bảo anh ta chà xát nó, kết quả chà xát ra được phần vỏ ngoài màu đỏ, chỉ còn lại phần hạt trăng trắng. Triết gia lại bảo anh ta tiếp tục chà xát nó, nhưng bất luận dùng sức thế nào, anh ta không thể vê nát được phần hạt trắng này.
Triết gia bèn nói: “Dù rằng nhiều lần trắc trở, nhiều lần thất bại, nhưng điều then chốt nhất là phải có được một trái tim kiên định”.
Mai Mai, dịch từ NTDTV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét