Blogger Viết từ Sài Gòn
Không riêng gì vấn đề bãi Tư Chính bị Trung Quốc gây hấn trong những ngày này, mà dường như từ những năm trước 1975, Cộng sản Việt Nam đã phân thành hai nhóm trong vấn đề quyết đánh hay chịu nhục trước kẻ xâm lăng Trung Quốc. Mà hình như từ thời xa xưa đã có những kẻ chủ hòa và những người chủ chiến. Trong vài ngày trở lại đây, lực lượng chủ hòa và chủ chiến hiện ra rất rõ, và không ngoại trừ xuất hiện lực lượng thứ ba! Vấn đề ở đây là giữa hòa và chiến cũng như các chủ trương của lực lượng thứ ba, đâu là ảo tưởng, đâu là thực tế? Chủ hòa sẽ đi đến đâu? Chủ chiến sẽ ra sao? Lực lượng thứ ba sẽ mang lại điều gì?
Luận điệu của kẻ chủ hòa (trong đó gồm những đặc tình Hoa Nam, những kẻ làm tay sai cho Trung Cộng, những quan chức biến chất, làm tôi đòi cho thiên triều Trung Cộng từ cấp địa phương đến trung ương…) luôn là “nhằm đảm bảo hòa bình, ổn định, đảm bảo phát triển kinh tế và tránh xung đột…”, hoặc “vì tương lai vững mạnh, quật cường của một Việt Nam, hôm nay có thể tạm mất và con cháu chúng ta sẽ đòi lại…”, hoặc “chúng ta quyết tâm đòi cho bằng được Trường Sa và Hoàng Sa, chúng ta sẽ đấu tranh bằng pháp luật quốc tế, chúng ta sẽ không để va chạm… Nếu chúng ta đòi không được thì con cháu chúng ta sẽ đòi.”…
Chung qui, nói cho cùng thì nhóm chủ hòa, hay nói khác đi là nhóm bạc nhược, sợ khiếp vía trước sức mạnh cũng như đồng tiền của Trung Cộng thường viện dẫn lý do vì hòa bình, ổn định khu vực, vì tình hữu nghị anh em hàng xóm láng giềng với Trung Quốc, vì tương lai phát triển kinh tế… Kính thưa các loại vì! Để đạt được mục đích là nhân dân, nhà nước, quân đội, công an cùng đồng hành với nhóm này làm ngơ trước sự mất dần của lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam vào tay Trung Quốc.
Và để đảm bảo mình có lý lẽ, nhóm này luôn luôn tin rằng/ hứa rằng/ quyết tâm rằng “chúng ta sẽ đòi lại bằng được những gì đã mất!”.
Ngược với nhóm chủ hòa, số không ít các đảng viên cao cấp, giới chức quân đội, công an, sĩ quan cao cấp của công an và quân đội luôn giữ chủ trương phải đánh, sẵn sàng nổ súng để bảo vệ tổ quốc. Và lập luận của nhóm chủ chiến dựa trên cơ sở phân tích chiều dài lịch sử bị đô hộ, bị làm nô lệ cho phương Bắc của cha ông, quá trình chiến đấu giành độc lập từ thời Ngô Quyền cho đến sau này… Thời nào cũng đổ máu, trả giá nhưng kết quả nhận được là ngoài cả mong đợi. Và, chủ trương một tấc cũng không nhường, vạch rõ bộ mặt thật của người hàng xóm “bốn tốt mười sáu vàng” này để nhìn thấy dã tâm của họ luôn là cách mà nhóm chủ chiến làm bấy lâu nay.
Bên cạnh đó, nhóm chủ chiến cũng mượn truyền thông phi nhà nước (và cả truyền thông nhà nước) để vạch trần những âm mưu bán nước. Xin mở ngoặc, gần đây, nhóm chủ hòa cũng tương kế tựu kế, moi móc những gương mặt làm bình phong cho Trung Cộng. Nhưng đây là là một kiểu thủ đoạn khác!
Và, đã có hai nhóm, đương nhiên, phải có nhóm thứ ba, thứ tư và nhóm thứ n… Nhưng vấn đề trọng tâm ở đây là nhóm thứ ba, bởi nó hàm chứa cả những nhóm còn lại và nó đứng đối cực với hai nhóm trước về mặt chính kiến, quan điểm chính trị. Nhóm thứ ba chủ trương đánh Trung Quốc lấy lại vùng lãnh thổ và lãnh hải quốc gia. Nhưng không phải do người Cộng sản đưa ra lệnh đánh mà phải do một chính phủ mới đứng ra để làm việc này.
Lý lẽ của nhóm thứ ba là do Cộng sản Việt Nam đã quá nặng nợ với Cộng sản Trung Quốc và rất khó để Cộng sản đánh Cộng sản một cách triệt để một khi mọi thứ giá trị họ có được ngày hôm nay có sự góp tay không nhỏ của Cộng sản thiên triều. Chính vì vậy, chỉ có một con đường duy nhất là tiêu diệt chế độ Cộng sản, xây dựng một thể chế chính trị mới, không dây mơ rễ má với CS Trung Quốc, không mắc nợ cái công hàm của Phạm văn Đồng hay không dính líu đến hội nghị Thành Đô thì mới hi vọng bảo vệ được chủ quyền, độc lập cho Việt Nam.
Vậy nhóm nào là ảo tưởng? Nhóm nào là hiện thực?
Có thể nói rằng nhóm nào cũng có cái ảo tưởng và cái hiện thực nếu xét trên khuynh hướng lợi ích tinh thần của nhóm. Nhưng, xét trên góc độ dân tộc, quốc gia, chắc chắn một điều là nhóm thứ nhất không những không tạo ra lợi ích cho quốc gia, dân tộc mà còn có nguy cơ đưa quốc gia, dân tộc đi đến chỗ diệt vong. Bởi xuyên suốt quá trình bán đứng lợi ích chung của dân tộc, quốc gia, chấp nhận chủ hòa và chịu lép vế, dâng lãnh thổ, lãnh hải cho Trung Cộng, nhóm này luôn đưa ra lập luận “vì quyền lợi chung, vì hòa bình và phát triển kinh tế” và hứa “con cháu sẽ lấy lại bằng được” hoặc “sẽ kiện ra tòa án quốc tế…”. Nhưng họ quên hoặc cố ý không nhắc tới một điều: Việt Nam hiện tại không đòi được Trường Sa, Hoàng Sa và tiếp tục bị Trung Quốc lấn lướt là vì Trung Quốc quá đông, quá mạnh, họ hơn hẳn Việt Nam từ quân số, cơ số vũ khí và độ tối tân của khí tài. Hiện tại là vậy thì tương lai lẽ nào Việt Nam đông dân hơn Trung Quốc? Hoặc Việt Nam sẽ mạnh hơn Trung Quốc về khí tài, công nghệ? Nghe có vẻ mơ hồ!
Và hơn nữa, đây chỉ là ảo giác về cái gọi là hòa bình, phát triển kinh tế. Bởi hiện tại, vấn đề nắm sức mạnh tài nguyên biển là vấn đề sống còn, nó quyết định đến sức mạnh, tiềm lực và cả uy tín quốc gia để bước ra thế giới. Không phải tự dưng mà Hoa Kỳ bỏ ra hàng trăm tỉ đô la để xây dựng lực lượng hải quân của họ hùng mạnh nhất thế giới, cũng không phải tự dưng mà Trung Quốc chạy đua sức mạnh hải quân với Hoa Kỳ. Vì hiện tại, khi mà dân số ngày càng trở nên đông đúc, nguồn tài nguyên đất liền cạn kiệt, mọi khám phá và chủ quyền trên mặt đất đã trở nên ổn định thì việc thống lĩnh đại dương là vấn đề sống còn của các cường quốc. Và, niềm hi vọng để trở thành một cường quốc cho Việt Nam, không có gì khác ngoài dải bờ biển dài 3250km từ Bắc chí Nam. Với chiều dài này nhân với 12 hải lý lãnh hải (chưa kể diện tích nội thủy) cộng với 200 hải lý vùng đặc quyền kinh tế thì có thể nói rằng Việt Nam là một quốc gia có diện tích vàng trong khu vực bởi ngoài biển còn có rừng. Và một khi có thêm con rồng kinh tế đứng riêng lẻ trong khu vực thì không có gì đáng lo ngại cho Trung Quốc hơn điều này.
Chính vì vậy, chiến thuật đánh chiếm, lấn lướt và kéo dài thời gian theo kiểu “cứt trâu để lâu hóa bùn” vốn là cái bài mà Trung Quốc từ lâu đã dùng với Việt Nam. Mà một khi đã thống lĩnh được Biển Đông, ép Việt Nam trở thành một quốc gia nhỏ bé, phụ thuộc về đường biển và có diện tích biển ngày càng hẹp dần, không có tài nguyên biển thì đương nhiên, khả năng phụ thuộc theo kiểu sa lầy với Trung Quốc là rất cao. Và, lúc này, chỉ để tự chủ, độc lập không thôi cũng khó bề trụ vững chứ đừng nói gì đến chuyện đấu tranh lấy lại phần lãnh hải, lãnh thổ đã bị mất. Chính vì vậy, nhóm chủ hòa, chấp nhận lấn lướt và hứa hẹn con cháu đòi lại là nhóm phản động, đi ngược với tinh thần dân tộc.
Nhóm thứ hai lựa chọn thái độ chủ chiến, đương nhiên, xét trên góc độ lợi ích dân tộc, quốc gia thì họ đã hoàn toàn đúng hướng và sáng suốt, hơn nữa, họ có lý tưởng quốc gia, dân tộc và sẵn sàng xả thân cho sự nghiệp bảo vệ tổ quốc. Họ nhìn thấu đáo lịch sử. Nhưng, lực cản lớn nhất cùa nhóm này chính ở chỗ “bức tường nhóm một” và họ cũng là Cộng sản!
Chính vì nhóm thứ hai là Cộng sản nên mới phát sinh nhóm thứ ba, đó là những người phi Cộng sản, chức sắc tôn giáo, các văn nghệ sĩ, các nhà đấu tranh dân chủ và các trí thức cấp tiến, đặc biệt là những người Việt sống lưu vong. Họ có tinh thần chống ngoại xâm và có cả tinh thần chống Cộng. Nhưng họ lại không nắm quyền để huy động sức mạnh quân đội, công an, kể cả huy động sức mạnh toàn dân cũng là một thử thách. Trong một chừng mực nào đó, nhóm này lại trông chờ vào một cá nhân nào đó nắm quyền lực trong hệ thống Cộng sản đứng ra xoay chuyển cục diện chính trị. Nhưng, liệu điều này có thể diễn ra như mong muốn?!
Và suy cho cùng, tình hình hiện tại, khi mà kẻ xâm lăng đang ngấp nghé bờ cõi, vận mệnh dân tộc đang bị đe dọa thì bất kì sự thiếu/mất ổn định nào về nội bộ chính trị quốc gia cũng đều dẫn đến thất bại. Hơn bao giờ hết, cần một cuộc giải ảo chính trị cho vấn đề sắp xếp quyền lực và nhận lãnh sứ mệnh bảo vệ quốc gia, dân tộc nhằm tạo ra được sức mạnh toàn lực để chống thù trong, giặc ngoài.
Vì lẽ này, ngoài việc đấu tranh bằng phương pháp hòa bình như đã từng làm từ nhiều thập niên nay, việc tạo được liên minh quân sự, liên minh kinh tế hàng hải lâu dài với các cường quốc nhằm đảm bảo chủ quyền biển đảo quốc gia là tối cần thiết cho Việt Nam lúc này. Và, đây là thời điểm mà những người Cộng sản có tinh thần dân tộc biết mình phải làm gì, cũng như đây là thời điểm mà tình anh em, tình huynh đệ máu đỏ da vàng sẽ dễ dàng níu kéo, xích lại, ngồi gần lại nhau hơn sau bao nhiêu biến thiên của cuộc đời, số phận và thời cuộc.
Việt Nam sẽ mãi là Việt Nam một khi mọi người, mỗi người đều nghĩ đến điều này, đều cùng nhìn về phía trước và nghĩ đến tương lai con cháu, không để mất thêm một chút nào nữa. Bởi bây giờ để mất là sẽ mất vĩnh viễn, đừng mơ hồ chuyện con cháu sẽ đòi được, đừng quẳng gánh nợ của chúng ta lên đôi vai con cháu chúng ta!
* Bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của Đài Á
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét