Thứ Tư, 10 tháng 7, 2019

NHỚ VỀ "CHIẾN DỊCH MB 84"- 1200 BỘ ĐỘI ĐÃ HY SINH TRONG NGÀY 12/7/1984 TẠI THANH THỦY-VỊ XUYÊN ( Bài 2)


Trong hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, ngoài trời và thiên nhiên


TRẬN 12/7/1984, CHÚNG TÔI ĐÃ ĐỔ NHIỀU MÁU
ĐỂ GIỮ ĐẤT VỊ XUYÊN
 ( Phần 2)


Ký sự của Phạm Ngọc Quyền.
C6, D2, E876, F356[1]


Lúc này trên đầu tôi tiếng đạn rít, tiếng lựu đạn nổ đất đá bay rào rào. Tôi cơ động trong đoạn hào và tì vào mép hào phía trên tiếp tục bắn trả bọn chúng. Bỗng tôi nghe tiếng “Quyền! Lựu đạn!”. Theo phản xạ, tôi thụt cả người xuống dưới hào, tiếng lựu đan nổ xé ngang mang tai. Rất may là lựu đạn nổ trên mặt giao thông hào. Đất đá chùm lên người. Tôi vùng đậy, đầu lắc lắc để đất rơi xuống. Nhìn sang trái thấy Trí, trung đội 2 cùng C6 với tôi,quê ở xã Thạch Cầu, huyện Gia Lâm, Hà Nội, nhập ngũ tháng 8/82, cũng đang bắn trả lại bọn chúng. Tôi lao tới chỗ nó, hai anh em nhìn nhau trong ánh lệ nghẹn ngào.
Lúc này có vẻ địch đuổi để bắt sống chúng tôi chăng. Một thoáng suy nghĩ vì thấy chúng tản sang hai bên, chứ không tập trung tất cả từ trên xuống nữa. Hai anh em không kịp nói với nhau lời nào, tựa lưng về nhau quay mặt sang hai bên tiếp tục nhả đạn, đồng thời rút lui, loanh quanh trong đoạn hào cũ dập nát vì đạn pháo.
Hai anh em đang xoay xở bắn trả bọn chúng thì thấy Bảo, thượng sĩ trung đội trưởng trung đội 1, cùng C6, quê Phú Thọ, nhập ngũ 8/1982, vừa bò, vừa chạy từ phía đầu hào ngược lại chỗ chúng tôi. Bảo nói nhanh: “Rút thôi, bọn nó xuống đông lắm.”… Trí hỏi lại: “Rút đường nào?”

Bài liên quan:

>NHỚ VỀ "CHIẾN DỊCH MB 84"- 1200 BỘ ĐỘI ĐÃ HY SINH TRONG NGÀY 12/7/1984 TẠI THANH THỦY-VỊ XUYÊN ( Bài 1)


Lúc này chúng tôi đang loay hoay trong đoạn hào hẹp hình vòng cung.Trong khi đó đạn tiểu liên bọn chúng bắn đan chéo trên đầu ba anh em chúng tôi. Không kịp nghĩ, tôi nhặt nhanh quả lựu đạn cầu tung lên trên về phía chúng, chớp mắt không thấy đạn bay. Trí, Bảo cũng nhổm dậy tung lựu đạn theo. Lập tức tôi nhỏm dậy tì vào tả ly tiếp tục bắn, rồi cơ động trong đoạn hào. Tình cờ liếc nhìn, tôi phát hiện thành hào phía dưới vỡ tung tạo thành lối đi không rõ lắm, nhưng nó hơi giống ngã ba giao thông hào.

Lúc này trong đầu tôi lại hiện về câu nói của mẹ tôi trong mơ: “Xuống tới ngã ba thì con nhảy xuống”. Tôi nghĩ: “Có lẽ là đây sao? Sự thật chăng?” Nhưng cùng đường rồi, tôi đưa tay giật quả lựu đạn cầu cài ở lỗ cúc áo ngực lúc rút xuống ném về phía chúng đồng thời hô to: “Trí, Bảo nhảy xuống”. Hai thằng đang bắn nghe thấy tiếng hô của tôi rồi nhìn tôi…
Ba anh em cùng nhảy tụt xuống khoảng chục mét gì đó, tôi chạm vào một xác đồng đội, trên người không có một mảnh vải che thân, nằm nghiêng cong theo kiểu úp thìa, đầu quay xuống dưới, chân quay lên trên. Tôi bò, tụt xuống sát anh ta lấy tay lật người nhưng anh hy sinh đã lâu nên người đã cứng, tôi nhìn vào mặt thì nhận ra tiểu đoàn phó Phạm Minh Ký. Tôi ngậm ngùi trong giây lát và thò tay kéo cây chuối nhỏ gẫy nát bên cạnh phủ lên người anh. Đang phủ đến tàu lá thì một đường đạn xoạt xoạt trúng cây chuối, tôi vội bỏ anh lại, nhảy phất xuống dưới theo Trí và Bảo.
Lúc này, ba anh em tôi đã tụt xuống dưới cách khá xa bọn chúng, nhìn lên không thấy bọn chúng đuổi theo mà chỉ có tiếng tiểu liên và tiếng đạn bắn đuổi theo không chính xác. Cuối cùng, cả ba anh em cũng mò mẫm tụt được xuống suối cụt. Xuống tới nơi, nhìn cảnh tượng thảm hại: bạt ngàn thương binh, tử sĩ nằm la liệt khắp các nền đá dưới suối… Ngán ngẩm quá, chúng tôi bảo với nhau dại mồm mà nó gọi pháo thì hậu quả khôn lường, rồi tôi xách súng đến gần anh em, mồm hô anh em tản ra tìm chỗ nấp, không có pháo nó bắn thì chết cả nút bây giờ. Đồng thời tôi dìu đỡ một số anh em thương binh vào các khe đá nằm nghỉ. Lúc này tôi đã thấm mệt, tôi ngâm mình dưới nước, bơi trườn theo các khe đá xuôi ra phía ngoài. Được một đoạn thì thấy ánh nắng chiếu rọi, tôi ngước nhìn lên thì thấy bóng cao điểm 685 soi gương rõ mồn một. Nhận thấy nguy hiểm, tôi ép mình chìm dưới nước, đầu chui vào khe đá tay vẫn lăm nhăm khẩu AK, chờ tối rồi tính tiếp... Lúc này tôi đoán khoảng 2-3 giờ chiều gì đó…
 Không có mô tả ảnh.
Chiều ngày 12/7/1984 
Tôi ngâm mình dưới nước suối cụt, đầu ép sát vào khe đá, mắt vẫn hướng lên Đ1 cao điểm 772 và cao điểm 685 để quan sát địch, tiếng nổ ì ùng của đạn pháo từ xa vẫn vang vọng vào vách núi đá…
Bỗng...xoẹt...xoẹt...oành...oành…một loạt đạn pháo nổ bên trong suối khe cụt? Nước suối cuồn đục ngầu màu đỏ của máu,cùng các vật liệu cành cây, cỏ rác…sủi ùng ục chùm ngập đầu tôi…Tôi đã nhận định đúng? Địch đã bắn trúng suối cụt nơi anh em ta rút xuống…Nhưng rất may, chúng chỉ bắn có đúng một loạt xuống suối cụt lúc khoảng 3 giờ chiều ngày 12/7.
Dứt tiếng pháo, tôi nhổm dậy để quay vào đoạn trong chỗ anh em xem ra sao thì gặp một tốp anh em của C5 ở bên trong đó đang bì bõm lội suối ra chỗ tôi. Tôi nhận ra Tr. người xã Nhật Tân-Từ Liêm cùng huấn luyện AT với tôi và D. người Cổ Nhuế-Từ Liêm (xin phép được dấu tên). Chúng tôi hỏi chuyện nhau thì tôi được biết họ vừa bị đạn pháo dội vào trúng suối nhưng hơi lui vào đoạn trong, mấy quả đạn pháo cũng gây thiệt hại cho số anh em đang ẩn náu nhưng không nhiều? Mấy thằng này sợ quá bò ra ngoài này thì gặp tôi. Chúng tôi chuyện trò vài câu, chúng nó nói với tôi là “sợ lắm rồi, bọn tao đêm nay chuồn thôi”…
Tôi cũng không biết nói ra sao với các bạn đồng hương nữa mà chỉ dặn một câu là: “Nếu về, chúng mày qua nhà tao, bảo ông già tao là tao vẫn khỏe và bình thường”, rồi tôi bỏ lại anh em đi vào trong cùng của khe suối cụt. Vừa vào đến nơi thì lại bị mấy quả pháo cầm canh lạc hướng của địch dội suống mép suối, đất đá, cành cây bay rào rào xuống đầu nhưng không có thiệt hại gì. (Sau này về tôi được gia đình cho biết là Tr. có vào nhà chơi và kể chuyện về tôi cho gia đình nghe, rồi nó còn khẳng định tôi đã chết ở trong khe cụt… Từ đó bố tôi đã lập cho tôi một chiếc bàn thờ cùng một tấm ảnh học sinh, ảnh tôi làm hồ sơ thi đại học, bên cạnh là ảnh của mẹ tôi. Hằng ngày, ông đều hương khói nghi ngút cho hai mẹ con !!!…)
Tối ngày 12/7/1984, tôi khoác trên vai một khẩu AK, lưng cõng một đồng đội thương binh, bò ngược lên giông đồi đất của 468, đường mòn lúc anh em tôi vào giờ đã bị đạn pháo cày tung, tre, nứa, cây rừng đổ ngổn ngang không biết lối mà đi…
Mò mẫm mãi tôi cũng cõng được đồng đội lên tới trên (vị trí ngày nay đặt cây hương) thì gặp một toán vận tải, họ có cáng thương, rồi họ bảo tôi là đặt anh thương binh vào cáng để họ cáng về cho. Nghe theo lời của họ và tôi cũng đi theo họ, tôi thấy họ không đi về hướng 468 thì tôi thắc mắc và được họ đáp: “Đi hướng này để chuyển về phẫu, ở đó mới có y tá cấp cứu”. Tôi nghe và đi theo họ (thực chất tôi cũng không biết nơi này là đâu). Đi được một đoạn thì lại gặp một tốp anh em đang dìu nhau cùng ra theo hướng này, nhưng không có cáng. Thấy vậy, tôi cũng hòa nhập vào đoàn người và cùng sốc nách dìu thương binh đi cùng. Đến khuya thì chúng tôi tới cầu treo cọc sáu, qua cầu sang bên kia thì gặp rất nhiều người của F356. Từ đây tôi mới biết bên dưới cầu treo cọc sáu khoảng 800 m là trạm phẫu của F356 nằm tại đây.
Trong màn đêm của ngày 12/7/1984 tại khu vực cọc sáu, tôi đi lại và tìm gặp được C8 D2 E876 là C cối 82 lúc vào đánh 772. C8 đặt tại đồi đất của 468, nay cũng rút về đây. Tôi nhận ra đồng hương, anh em cùng huấn luyện AT tại C4 D4 E153, đang chuyện trò thì có tiếng gọi, ngoảnh lại thì tôi nhận ra đồng hương Thảo, làm y tá của trạm phẫu….
Đồng hương Thảo nói chuyện và dẫn tôi vào chỗ xếp tử sĩ và chỉ cho tôi biết Đào Văn Tiến (ở công ty cầu 7, Tổng công ty cầu Thăng Long Hà Nội). Nó là đồng hương cùng với tôi, anh em nhập ngũ cùng ngày, học AT cùng, nó học AT ĐKZ. Nó được bổ sung về Đ3, vào đánh Đ3 của cao điểm 772 và bị hy sinh. Buồn quá! Ở đây tôi gặp khá nhiều đồng hương, mọi người cứ giữ tôi ở đây, nhưng tôi nói với các bạn tôi là phải quay lại 468 nơi đơn vị tôi lấy làm cứ để xem tình hình ra sao… Cảm ơn anh em đồng hương, tôi xách súng lầm lũi một mình trong đêm đi theo đường tăng quay ra Thanh Thủy, vượt qua cầu treo trở về 468, lúc này trời cũng vừa hay tang tảng sáng ngày 13/7…
Về đơn vị ngày 13/7 và cũng được biết đơn vị tôi, C6 vào đánh Đ1 cao điểm 772, tất cả là 94 cán bộ chiến sĩ, nay trở về không còn ai là cán bộ đại đội, là sĩ quan? chỉ còn lại vẻn vẹn 17 anh em là hạ sĩ quan và chiến sĩ …
Ôi thật sự sốc và đau đớn…!
Tiếp theo những ngày sau đó,hàng đêm chúng tôi rời lèn đá 468 quay trở lại 772 để tìm và chuyển tử sĩ về đặt tại 468 để chờ vận tải họ vào mang ra, chuyển về tuyến sau…
 Trong hình ảnh có thể có: núi, bầu trời, ngoài trời, thiên nhiên và văn bản
kimtd3f356Phản hồi:[1]
Chào anh em và các bạn. 
  Bác Quyền đang phác họa lại phần nào những gì đã diễn ra ở hướng của bác trong ngày 12-7-1984, một trận đánh rất khốc liệt mà  hiện nay hàng trăm đồng đội thân yêu của chúng ta vẫn còn nằm lại trên đó, ở những bờ hào, bụi cây khe đá…
Những người còn sống như chúng ta hôm nay sẽ tìm lên với anh em, nhất định lên, bằng tấm lòng và sự tri ân, bằng hành động và việc làm thiết thực chứ không phải bằng những lời nói suông, sáo rỗng, nọ kia...Những người lính trở về từ 1509, 1100, 772, 685, 300-400…sẽ và  vẫn luôn là những con người sống trọn tình vẹn nghĩa trước sau…
Trở lại câu chuyện đêm hôm ấy: sau khi kiểm tra kỹ không còn gì, chúng tôi nhanh chóng rút về hang suối Cụt, pháo sáng và tiếng nổ ùng oàng xa xa của pháo địch không làm tôi để tâm bằng hàng chữ in trên mấy cái tóp thuốc lá mà chúng tôi đã thu được…Về đến cửa hang suối cụt đã thấy có anh Mã và vài chiến sỹ khác đứng ở cửa hang. Anh khẽ lắc đầu và  nói với tôi: may quá về đủ cả và an toàn. Anh nói thêm: kế hoạch đánh 685 đêm nay tạm hoãn, anh em vào trong tìm chỗ nào mà nghỉ tạm đi. Ba đồng chí trinh sát tìm về phía đơn vị mình. Tôi cũng xách súng tìm đến chỗ để cái ba lô, tôi thấy ở vách bên cạnh có ánh đèn và tiếng người. Tôi nhẹ nhàng đi đến và ngó sang tôi nhận ra anh Đệ, tham mưu trưởng trung đoàn đang nói chuyện với mấy người, bộ dạng ai cũng bơ phờ tả tơi. Một người nói giọng hổn hển mệt mỏi: Báo cáo anh, em và ba anh em thông tin đang đánh điện liên lạc với trung đoàn thì phát hiện ra có động, chúng em vừa rời khỏi vị trí thì bị bọn thám báo chúng nó bắn và ném lựu đạn như mưa vào hang, may mà có vách đá che chắn và rút kịp thời chứ không thì chết hết cả rồi… Anh xem có tổ chức lực lượng truy lùng chúng không?
Tôi thẫn thờ, toát mồ hôi ngồi thụp xuống và  nhận ra đó là anh Tá phụ trách thông tin của trung đoàn. Rồi giọng anh Đệ cất lên: Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Ông Tá này, mai ông về ông cạo ngay bộ râu quay nón đi cho tôi nhờ, lần này là may mắn lắm chứ lần sau mà thế nữa thì không biết thế nào mà lần đâu…
Tôi lẳng lặng xách súng, ôm ba lô tìm một chỗ để ngả lưng. Thật là hú vía quá. Nhưng thôi thế cũng là may, vừa thoát chết qua khỏi trận pháo bắn lại không bắn nhầm trúng anh em mình…
Trận pháo kích hôm ấy đã làm sáu anh em bị hy sinh và chín đồng chí khác bị thương, thật là đau xót. Riêng với anh Tá sau này cứ mội lần nhìn thấy tôi ngang qua là lại giơ nắm đấm dứ dứ, tất nhiên  là với bộ râu quai nón đã được cạo nhẵn. Anh bảo là để cho lũ bộ binh gà mờ chúng mày khỏi nhầm lẫn tao với thám báo địch. Anh còn bảo: may hôm đó tao đè hòn đá lên sợi dây leo rừng để báo hiệu chứ mà gài trái lựu đạn thì chúng mày tiêu rồi…
Tầm chiều hôm sau 12/3/1985, tôi đang ngồi trong hang dùng dầu xoa vào những chỗ bị bầm tím đêm hôm qua thì anh Mã đến bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng để đêm nay lên trinh sát địa hình trên E2, E5 của 685 cùng với  anh Đệ, anh Mã, anh Canh đại trưởng C20 trinh sát, một đồng chí thông tin và ba đồng chí trinh sát…
Tôi lại lao vào chuẩn bị cho cho chuyến đi tối nay, một chuyến công tác đầy nguy hiểm và nhiều xúc cảm không thể nào quên. Đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ lại thì cái cảm giác chơ vơ giữa trời ở vách đá cheo leo trên núi đá 685, trong tiếng pháo nổ rung chuyển của những ngày ấy lại ùa về …



[1]Ký sự của Phạm Ngọc Quyền đăng trên mạng và có phản hồi của bạn đọc kimtd3f356.

Rút từ:" VỊ XUYÊN & THẾ SỰ VIỆT-TRUNG"
Biên khảo về Mặt trận Vị Xuyên Hà Tuyên
Sách dày 700 trang...
Liên hệ chia sẻ với tác giả:
Hoanghtham9@gmail.com
ĐT: 0382598746




Không có nhận xét nào: