Máy bay ném bom B52 của Hoa Kỳ. Tháng trước, Mỹ đã cho máy bay ném bom B52 bay gần một số hòn đảo nhận tạo mà Trung Quốc xây dựng ở biển Đông.
Chính quyền Hà Nội tuyên bố rằng mọi hoạt động đóng góp tích cực cho hòa bình, ổn định ở biển Đông “đều được hoan nghênh”, trong khi Trung Quốc phản đối Hoa Kỳ tuyên bố sẽ triển khai máy bay trinh sát P-8 tới Singapore.
Trả lời câu hỏi của phóng viên hôm nay, 10/12, về thỏa thuận giữa Hoa Kỳ và Singapore, bà Phạm Thu Hằng, phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam, nói rằng "duy trì hoà bình, ổn định Biển Đông là lợi ích và trách nhiệm chung của các nước trong và ngoài khu vực”.
“Và mọi hoạt động đóng góp tích cực cho hoà bình, ổn định ở khu vực đều được hoan nghênh", bà Hằng nói thêm.
Giới quan sát cho rằng tuyên bố của phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam có thể được coi là sự ủng hộ ngầm đối với các hành động của Mỹ, quốc gia không có tuyên bố chủ quyền ở biển Đông.
Hoa Kỳ và Singapore hôm 7/12, đã ký một thỏa thuận về việc lần đầu tiên triển khai máy bay trinh sát P8 Poseidon ở Singapore từ ngày 7 tới 14/12.
Một quan chức quốc phòng Mỹ được dẫn lời nói rằng các đợt triển khai máy bay trinh sát tiếp theo ở Singapore có thể sẽ tiếp tục sau đó, trong bối cảnh căng thẳng gia tăng ở biển Đông.
Bộ Ngoại giao Trung Quốc hôm 8/12 lên tiếng chỉ trích động thái này là nhằm “quân sự hóa khu vực” và “không phù hợp với các lợi ích chung và lâu dài của các nước trong khu vực”.
Hoa Kỳ thực hiện các chuyến bay do thám với máy bay P8 từ Nhật Bản và Philippines cũng như Malaysia.
Tháng trước, một máy bay ném bom B52 của Mỹ đã bay gần một số hòn đảo nhận tạo mà Trung Quốc xây dựng ở biển Đông, và cuối tháng Mười, một chiến hạm trang bị tên lửa dẫn đường của Mỹ cũng đã tiến vào khu vực trong phạm vi 12 hải lý thuộc các đảo đó.
Hồi tháng Năm, quân đội Trung Quốc cũng đã 8 lần cảnh cáo một chiếc máy bay trinh sát P8 bay gần các hòn đảo nhân tạo đó.
Theo MOFA, Reuters, Channel News Asia
Đà Nẵng ‘mạnh tay’ với người Trung Quốc
(VOA)
Người Trung Quốc chờ lên máy bay tại sân bay Tân Sơn Nhất ở thành phố Hồ Chí Minh. (Ảnh chụp ngày 15/5/2014). Tình trạng người Trung Quốc nhập cảnh bằng đường du lịch để làm việc trái phép 'đang gây nhiều phức tạp cho công tác quản lý nhà nước' Việt Nam
Đà Nẵng đã trục xuất 64 người Trung Quốc làm việc “chui”, trong bối cảnh có nhiều quan ngại về việc công dân nước này đang “nắm” nhiều khu đất mang tính “chiến lược” ở thành phố.
Truyền thông trong nước hôm 9/12 đưa tin, những người bị buộc phải rời Việt Nam sang Đà Nẵng với visa du lịch, và mỗi người đã bị phạt gần 1.000 đôla.
Trước đó, quan chức thành phố ở miền Trung cũng cho rằng tình trạng người Trung Quốc nhập cảnh bằng đường du lịch để làm việc trái phép “đang gây nhiều phức tạp cho công tác quản lý nhà nước”.
Tin này được loan đi ít lâu sau khi quan chức địa phương thừa nhận đã phát hiện 71 cá nhân là người Việt đứng tên mua 137 lô đất trên địa bàn thành phố cho người Trung Quốc.
Khu vực mà người Trung Quốc mua chủ yếu nằm trên đường Võ Nguyên Giáp – Trường Sa, gần một căn cứ quân sự của quân khu 5.
Một trong những khách sạn của người Trung Quốc nằm đối diện khu du lịch Silver Shores trên đường Võ Nguyên Giáp, Đà Nẵng
Chị Thu Diễm, một người dân Đà Nẵng, nói với VOA Việt Ngữ rằng tình trạng này đang khiến nhiều người lo ngại. Chị nói thêm:
“Người Trung Quốc bây giờ họ mua đất ven biển rất là nhiều. Họ mua đất ở trong này nhiều nhưng đa số là mua theo tên của người Việt Nam, chứ không mua theo tên của người Trung Quốc. Người ta đã “chui” thì làm sao mà nắm rõ được. Người Trung Quốc họ mua đất chắc là muốn chiếm dụng đất của Việt Nam thôi. Người ta mua đất của mình, thông qua chính người dân của mình, và người ta sử dụng, chiếm dụng các vị trí đất đấy để làm những việc không có lợi cho mình thì tất nhiên mình phải bức xúc chứ?”
Người Trung Quốc bây giờ họ mua đất ven biển rất là nhiều...Người Trung Quốc họ mua đất chắc là muốn chiếm dụng đất của Việt Nam thôi. Người ta mua đất của mình, thông qua chính người dân của mình, và người ta sử dụng, chiếm dụng các vị trí đất đấy để làm những việc không có lợi cho mình thì tất nhiên mình phải bức xúc chứ?
Thu Diễm, một người dân ở Đà Nẵng, nói.
Quan chức địa phương được dẫn lời nói rằng những khu đất hiện do người Trung Quốc nắm giữ là “những vị trí nhạy cảm liên quan đến an ninh, chính trị, quốc phòng”.
Anh Thành Tâm, một người dân Đà Nẵng khác, cho VOA Việt Ngữ biết rằng người Trung Quốc chủ yếu tập trung ở khu vực ven biển, gần sân bay quân sự Nước Mặn.
Ông Trương Duy Nhất, blogger hiện sinh sống ở Đà Nẵng, nhận định rằng tình trạng người Trung Quốc “núp bóng”, mua đất như vậy “đúng là một mối lo”.
Ông cũng nói thêm rằng chính quyền đang bị đặt vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”. Ông nói với VOA Việt Ngữ:
“Chính quyền họ nhận ra rồi đấy, nhưng mà bây giờ để ngăn chặn tình trạng này thì cũng khó. Người ta có tiền người ta mua, sao cấm người ta được? Tên người Việt Nam mà. Thực ra, trên dưới 200 khu nền đất ven biển, dọc theo sân bay Nước Mặn ở quận Ngũ Hành Sơn thì nói là đứng tên Việt Nam, chứ đa phần là của người Trung Quốc. Một số khu bây giờ họ xây resort, xây khách sạn, xây nhà cao tầng, và chữ Tàu nó làm cả khu sống động lên rồi.”
Trong khi đó, hôm nay, báo chí trong nước đưa tin, hội đồng nhân dân Đà Nẵng đã “né” trả lời thẳng câu hỏi liên quan tới các vụ mua đất này.
Một số vùng nhạy cảm như Hà Tĩnh, như bauxite Tây Nguyên, tất cả các dự án bây giờ rơi vào tay của các doanh nghiệp Trung Quốc hết. Ngoài Hà Tĩnh, họ xây dựng một vùng Trung Quốc, toàn là Trung Quốc. Họ xây cả chùa chiền, đền đài họ thờ trong đó nữa. Cái đó là cái mình phải lo, mình phải đặt dấu hỏi.”
Blogger Trương Duy Nhất nhận định.
Trong buổi họp hôm nay, 10/12, khi được cử tri bày tỏ bức xúc về hiện tượng người Trung Quốc “giấu mặt” để mua nhà đất, ảnh hưởng tới an ninh, quốc phòng thành phố, ông Trần Thọ, Chủ tịch Đà Nẵng, được trích lời nói rằng vấn đề này hơi "nhạy cảm" nên sẽ trả lời bằng văn bản sau.
Bình luận trên trang web của VOA tiếng Việt, một độc giả từ Sài Gòn viết rằng người Trung Quốc đang “Tàu hóa thành phố Đà Nẵng” và đưa người đổ dồn về thành phố này “theo chiến lược 3 mặt giáp công: trên không, trên biển và trên đất liền khi có chiến tranh xảy ra”.
Trong khi đó, blogger Trương Duy Nhất cho rằng không chỉ có Đà Nẵng vấp phải vấn đề người Trung Quốc tràn sang. Nhà bất đồng chính kiến từng bị cầm tù nói:
“Một số vùng nhạy cảm như Hà Tĩnh, như bauxite Tây Nguyên, tất cả các dự án bây giờ rơi vào tay của các doanh nghiệp Trung Quốc hết. Ngoài Hà Tĩnh, họ xây dựng một vùng Trung Quốc, toàn là Trung Quốc. Họ xây cả chùa chiền, đền đài họ thờ trong đó nữa. Cái đó là cái mình phải lo, mình phải đặt dấu hỏi.”
Một số nhà phân tích nói với VOA Việt Ngữ rằng người Việt quan ngại về ý đồ của Trung Quốc, nhất là khi quốc gia láng giềng khổng lồ không che giấu tham vọng thâu tóm biển Đông, trong bối cảnh tinh thần bài Bắc Kinh vẫn chưa có dấu hiệu “nguội” bớt.
(VOA)
Obama Thua Họ Tập?
Đó là cái nhìn từ nhiều chuyên gia Hoa Kỳ: Tổng thống Barack Obama phản ứng quá chậm, và trật chìa, nên đã cho Trung Quốc nắm ưu thế ở Biển đông. Kể cả thương mại.
Trong một bài viết hôm 9-12-2015 trên tờ The Hill, hai chuyên gia Curtis Ellis và Peter Navarro cho rằng Obama làm cho Mỹ mất ưu thế Biển Đông.
Khi Obama thuyết phục dân Mỹ về Hiệp định Thương mại Tự do Xuân Thái Bình Dương TPP, Obama nói rằng nếu Mỹ không viết ra quy luật kinh tế thế giới, Trung quôc sẽ giành làm chuyện đó.
Nhưng rồi, TPP không kềm chế gì Trung Quốc cả, và thực sự lại giúp TQ “viết ra luật chơi.”
Các chuyên gia nói rằng TPP sẽ là chính sách mở cửa, để TQ lôi kéo các láng giền thân hơn vào quỹ đaọ, lập liên minh làm suy yếu ảnh hưởng Mỹ ở Thái Bình Dương, và củng cố sức mạnh TQ về quân sự, kinh tế và ngoaị giao.
TQ đã đầu tư nhiều tỷ đôla vào Việt Nam để sẽ từ VN xuất cảng hàng sang Mỹ, và dùng lợi tức này củng cố sức mạnh trong khu vực, cả sức mạnh mềm lẫn cứng.
Tạp chí Forbes viết rằng đầu tư TQ gây bất mãn dân điạ phương tới nổi hàng trăm ngàn công nhân đình công và biểu tình năm 2011.
TQ không chỉ xuất cảng sang Mỹ hàng làm từ VN, mà còn từ TQ. TQ sẽ xây cơ xưởng ráp xe tại VN, với phụ tùng xe sản xuất từ TQ, và xuất cảng từ VN sang Mỹ theo hiệp định ưu đãi TPP.
Hai tác giả nhận định như trên là: Curtis Ellis là giám đốc điều hành hội bất vụ lợi American Jobs Alliance, và Peter Navarro là giáo sư môn kinh doanh ở University of California-Irvine và là tác giả một số tác phẩm về kinh doanh ở TQ.
Than ôi, Obama muốn cho ai chết chìm ở Biển Đông đây?
Trong khi đó, bản tin VOA ghi nhận rằng Nga có lập trường mơ hồ về Biển Đông.
Bản tin VOA viết:
“Không như Hoa Kỳ, điện Kremlin không bày tỏ quan điểm dứt khoát và rõ rệt về vụ tranh chấp Biển Đông, bất chấp chính sách xoay trục sang hướng Đông của Moscow, theo quan điểm của ông Ian Storey, một nhà nghiên cứu các vấn đề Đông Nam Á ở Singapore.
Trong một bài viết tải lên trang mạng của tạp chí Eurasia, nhà nghiên cứu này cho rằng có hai lý do về hướng tiếp cận không thu hút nhiều sự chú ý của điện Kremlin, đó là Nga không phải là một bên có quyền lợi gắn liền với Biển Đông, và lý do thứ nhì là bởi vì Moscow không muốn làm mích lòng hai đối tác chủ yếu của mình tại Đông Á và Đông Nam Á, là Trung Quốc và Việt Nam, hai nước đều tuyên bố chủ quyền tại Biển Đông.
Lập trường chính thức của Nga về cuộc tranh chấp Biển Đông cũng tương tự như lập trường của nhiều quốc gia khác. Đó là Moscow không nghiêng về bên nào, mà cổ vũ cho việc giải quyết vụ tranh chấp một cách hoà bình, và kêu gọi các bên tuân thủ Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển – UNCLOS. Moscow cũng hậu thuẫn việc thi hành Tuyên bố về cách Ứng xử trên Biển đã đạt được giữa ASEAN và Trung Quốc vào năm 2002.
Giáo sư Ian Storey lưu ý rằng cũng như Trung Quốc không công khai ủng hộ Nga về vấn đề Ukraine, khi bỏ phiếu trắng tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc vào tháng Ba năm 2014, Moscow cũng không công khai ủng hộ Bắc Kinh về vấn đề Biển Đông vì lo ngại sẽ làm tổn thương quan hệ Việt-Nga, mặc dù Ngoại Trưởng Nga Sergei Lavrov từng đồng ý với quan điểm của Trung Quốc rằng vấn đề này nên được giải quyết giữa các bên tranh chấp với nhau, không có sự can thiệp từ bên ngoài - ám chỉ Hoa Kỳ.
Không như Washington, Moscow không đặt nghi vấn về tính chính đáng của đòi hỏi chủ quyền của Trung Quốc trên hầu hết Biển Đông theo cái gọi là 'đường 9 đoạn' bao trùm 80% diện tích Biển Đông....”(ngưng trích)
Hóa ra, Hà Nội cũng không mong hỗ trợ gì từ Nga.
Mặt khác, bản tin RFI cho biết máy bay Sukhoi của Nga tăng cường hiện diện quân sự của Trung Quốc ở Biển Đông...
Bản tin RFI viết:
“Sau các cuộc thương thuyết kéo dài nhiều năm, Nga cuối cùng đã chấp nhận bán cho Trung Quốc chiến đấu cơ tối tân Su-35 và như vậy sẽ giúp cho Bắc Kinh tăng cường sự hiện diện quân sự tại Biển Đông.
Tuy phía Trung Quốc chưa chính thức xác nhận, nhưng theo thông tấn xã Itar-Tass của Nga, Matxcơva đã hoàn tất việc thương thuyết về hợp đồng bán 24 chiếc Su-35 cho Bắc Kinh trong vòng 3 năm kể từ năm 2016. Hợp đồng trị giá 2 tỷ đôla này cũng bao gồm việc chuyển giao công nghệ mà Trung Quốc đang rất cần để phát triển thế hệ vũ khí mới...
...Mua chiến đấu cơ Su-35 của Nga sẽ có lợi cho Bắc Kinh ở ba điểm. Thứ nhất, với loại phi cơ này, tầm hoạt động của không quân Trung Quốc trên Biển Đông sẽ được mở rộng rất nhiều. Su-35 có thể cất cánh từ các phi đạo ngắn, cho nên có thể được triển khai trên các đảo nhân tạo mà Bắc Kinh đang xây dựng.
Thứ hai, Su-35 hoàn toàn có đủ khả năng đối đầu với chiến đấu cơ tàng hình F-35 của Mỹ, dự trù được triển khai ở Biển Đông. Đặc biệt hệ thống radar trên Su-35 có thể phát hiện các chiến đấu cơ phản lực trong phạm vi 400 km và phát hiện các máy bay tàng hình như F-35 trong phạm vi 90 km. Chưa kể là Su-35 có thể mang theo tới 14 vũ khí, bao gồm cả các tên lửa tầm xa.
Thứ ba, với hợp đồng mua Su-35, Trung Quốc sẽ tiếp nhận được những công nghệ cao cấp về radar và động cơ của loại máy bay này, để sử dụng cho việc chế tạo các chiến đấu cơ nội địa mới, cũng như cải tiến loạt phi cơ J-, nhất là hai chiến đấu cơ J-11 và J-16, hai loại phi cơ được chế tạo dựa theo chiếc Su-27, mà Trung Quốc đã mua của Nga từ năm 1996.
Như vậy có thể nói là Su-35 có thể sẽ giúp không quân Trung Quốc chiếm ưu thế ở vùng Châu Á-Thái Bình Dương nói chung.”(ngưng trích)
Than ôi, trong khi Obama chậm chân, làm Biển Đông kẹt trăm bề, Tàu và Nga lại quậy đủ thứ. Thế là mệt.
Trần Khải
(Việt Báo)
Bạn đọc làm báo VOA
Hiểm hoạ Trung Quốc ở Bình Định
Lê Anh Hùng
9-12-2015
Lê Anh Hùng: HIỂM HỌA TRUNG QUỐC Ở BÌNH ĐỊNH
Anh Võ Khắc Bình ở xã Nhơn Lý, người từng làm công nhân xây dựng cho Cty
Minh Dương (trái) và tác giả. Nguồn ảnh: Lê Anh Hùng
Hiểm hoạ Trung Quốc ở Bình Định
Lê Anh Hùng
9-12-2015
Kiêm tính – bản năng và lẽ sống của người Hán
Tuy vẫn còn những tranh cãi về nguồn gốc của người Hán, nhưng hầu như tất cả các nhà nghiên cứu đều thống nhất ở một điểm quan trọng: đây là một dân tộc mà “kiêm tính” (hay thôn tính: tức xâm chiếm, cướp đoạt đất đai của người khác và biến thành của mình) đã trở thành một thứ bản năng hay một lẽ sống từ hàng ngàn năm nay. Lịch sử hình thành và phát triển của Trung Hoa Đại Hán là lịch sử của những cuộc chiến tranh xâm lược, thôn tính lãnh thổ và đồng hoá các dân tộc khác.
Đối nghịch với Trung Quốc, lịch sử Việt Nam là lịch sử của công cuộc dựng nước và giữ nước. Và đối tượng mà người Việt Nam thường xuyên phải đương đầu để bảo vệ đất nước chẳng phải ai khác mà chính là người láng giềng phương bắc kia.
Hơn hai thế kỷ trước, Napoleon Bonaparte từng nói: “Trung Hoa là một con sư tử đang ngủ. Hãy để cho nó ngủ, bởi khi thức giấc, nó sẽ làm thế giới rung chuyển.” Và sau “thế kỷ ô nhục” kéo dài từ thế kỷ 19 sang đầu thế kỷ 20, thời kỳ mà Trung Quốc hết bị phương Tây xâu xé lại đến Nhật Bản xâm lược, đường lưỡi bò do chính quyền Tưởng Giới Thạch tưởng tượng ra trên Biển Đông đã đánh dấu sự thức tỉnh của con sư tử Trung Quốc ngay khi quốc gia này còn đang trong cơn biến loạn của cuộc nội chiến quốc – cộng.
Mao Trạch Đông từng khẳng định trong một cuộc họp của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 1965: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore… Một vùng như Đông Nam Châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy…”
Năm 2009, một viên tướng Trung Quốc thẳng thừng đề nghị với Mỹ là nên “chia đôi Thái Bình Dương” với họ. Và đến năm 2015, Hoàn Cầu Thời Báo, một ấn phẩm của Nhân Dân Nhật Báo, cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã lên tiếng đòi Trung Quốc phảichuẩn bị chiến tranh “hất cẳng” Mỹ để trở thành bá chủ thế giới.
Chiến lược thôn tính Việt Nam của Trung Quốc
Trung Quốc chưa bao giờ nguôi dã tâm thôn tính Việt Nam. Ngay trong thời kỳ “trăng mật” của mối quan hệ Việt – Trung “vừa là đồng chí, vừa là anh em”, họ đã lợi dụng việc vẽ bản đồ giúp Việt Nam để dịch chuyển đường biên giới; lợi dụng việc đưa quân sang giúp Việt Nam làm đường để tàn phá di tích, cảnh quan và long mạch của Việt Nam, v.v. Tháng 6/2014, khi nói chuyện với các nhà lãnh đạo Việt Nam, Ngoại trưởng Trung Quốc Dương Khiết Trì thậm chí còn thúc giục “đứa con hoang đàng” Việt Nam trở về nhà.
Để tiến tới ngôi vị bá chủ thế giới, hướng bành trướng khả dĩ nhất của Trung Quốc là về phía Nam, nơi Việt Nam là chướng ngại đầu tiên cần phải vượt qua. Điều này càng khiến họ quyết tâm thôn tính dải đất hình chữ S. Vì thế, song song với kế hoạch thôn tính Việt Nam về kinh tế vàvăn hoá, các ông chủ Trung Nam Hải đã đề ra kế hoạch thôn tính Việt Nam về quân sự.
Rút kinh nghiệm từ các cuộc xâm lược trong quá khứ, mà gần nhất là cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, Trung Quốc đang hướng đến một cuộc chiến với Việt Nam mà các mũi tấn công chủ yếu không chỉ nằm ở biên giới phía Bắc như trước kia. Với điều kiện của kỹ thuật chiến tranh hiện đại, đặc biệt là khai thác triệt để các nhân tố Trung Quốc trong ban lãnh đạo Việt Nam – Lào – Campuchia, chiến lược của Bắc Kinh là tạo ra nhiều gọng kìm hòng bao vây và siết chặt Việt Nam từ mọi phía: biên giới phía bắc, biên giới Lào – Việt, biên giới Campuchia – Việt Nam, Biển Đông và vùng duyên hải Việt Nam. Một khi chiến lược này triển khai thành công, Trung Quốc chưa đánh đã thắng. Đó là chính kế thượng sách của họ.
Để hiện thực hoá mưu đồ này, một mặt Trung Quốc tìm cách chiếm lĩnh những vị trí xung yếu về an ninh – quốc phòng dọc theo bờ biển Việt Nam thông qua các dự án kinh tế trá hình, chẳng hạn như ở Vũng Áng (Hà Tĩnh), Cửa Việt (Quảng Trị), Lăng Cô (Thừa Thiên – Huế), Hải Vân, Đà Nẵnghay Vĩnh Tân (Bình Thuận), v.v. Đây là những địa điểm vừa thuận tiện cho việc đổ bộ, vừa thuận lợi cho việc chia cắt Việt Nam thành nhiều phần. Mặt khác, họ thuê các khu rừng đầu nguồn ở các tỉnh xung yếu giáp biên giới Việt Nam với Trung Quốc, Lào và Campuchia, đồng thời thiết lập các căn cứ quân sự trá hình trên đất Lào và Campuchia, gần biên giới Lào – Việt và Campuchia – Việt Nam.
Trên Biển Đông, sau khi đã nuốt chửng Hoàng Sa và một phần Trường Sa, họ thực thi kế sách “tằm ăn dâu” hòng gặm nhấm dần Trường Sa, đồng thời quân sự hoá các đảo trên Biển Đông để hình thành các căn cứ quân sự liên hoàn nhằm bao vây Việt Nam và khống chế hoàn toàn Biển Đông. Khi thời cơ đến – Việt Nam suy yếu hoặc xẩy ra chính biến; tinh thần phản kháng của người Việt bị vô hiệu hóa trong bối cảnh ban lãnh đạo Việt Nam bị Bắc Kinh khống chế, thao túng, và ra sức đàn áp nhân dân, v.v. – họ sẽ ra tay thâu tóm nốt phần còn lại ở Trường Sa.
Từ năm 2010, các doanh nghiệp của Hồng Kông và Đài Loan – Trung Quốc đã thuê dài hạn (50 – 70 năm) trên 264 ngàn ha đất rừng đầu nguồn tại một loạt tỉnh như Lạng Sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Bình Định, Kon Tum và Bình Dương… để trồng rừng nguyên liệu; 87% con số này nằm ở những vị trí xung yếu hay giáp biên giới.
Đại tá Quách Hải Lượng, nguyên tuỳ viên quân sự Đại sứ quán Việt Nam tại Bắc Kinh, nhận định: “Trung Quốc rất giỏi trong việc xâm chiếm bằng cách làm đường. Làm đường đến đâu xâm chiếm đến đấy, di dân đến đấy. Họ mưu tính làm một con đường suốt từ Vân Nam đi dọc Lào xuống tới tận Tây Nguyên, mà ở đoạn cuối Tây Nguyên thì Campuchia và Lào cho họ thuê đất tới 55 năm. Như vậy cả khu vực sẽ gần như là đất của họ… Đứng về chiến lược quân sự, đó là những con đường cơ động chiến lược và cơ động chiến dịch. Về kinh tế thì có thể khống chế được toàn bộ các hành lang quan trọng của bán đảo Đông Dương.”
Hiểm hoạ Trung Quốc ở Bình Định
Vừa qua, trong một dịp đi tìm hiểu tình hình thực tế tại Khu kinh tế Nhơn Hội, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, chúng tôi lại phát hiện ra những mầm mống của hiểm hoạ Trung Quốc đang rình rập nơi đây.
Khu kinh tế Nhơn Hội được thành lập theo Quyết định số 141/2005/QĐ-TTg ngày 14/6/2005 của Thủ tướng Chính phủ, với diện tích khoảng 12.000 ha. Phía bắc khu kinh tế giáp núi Bà, xã Cát Hải, huyện Phù Cát; phía nam và phía đông giáp Biển Đông; phía tây giáp đầm Thị Nại.
Đây là một vị trí quan trọng về mặt chiến lược bởi (i) Nhơn Hội nằm ngay bên bờ Biển Đông, địa điểm nhạy cảm về an ninh quốc phòng; (ii) Quy Nhơn là một thành phố lớn và quan trọng ở vùng duyên hải Nam Trung Bộ; (iii) từ Nhơn Hội có quốc lộ 19B nối liền với ba vị trí chiến lược ở Tây Nguyên là thị xã An Khê (cách 79km), thành phố Pleiku (cách 170km) và thành phố Kon Tum (cách 215km). Cảng Quy Nhơn, chỉ cách Khu kinh tế Nhơn Hội vài km, là cửa ngõ giao thương quan trọng nhất của khu vực Miền Trung và Tây Nguyên. Năm 2014, lượng hàng hoá bốc dỡ ở càng này lớn hơn bất cứ cảng nào ở Trung Bộ. Theo quy hoạch của chính phủ, tới năm 2020, Nhơn Hội sẽ có cảng nước sâu.
Với việc Bình Định và Kon Tum nằm trong số những địa phương mà người Trung Quốc nhắm đến để thuê đất rừng dài hạn và việc Trung Quốc đã thuê đất lâu dài ở khu vực biên giới Lào – Việt và Campuchia – Việt Nam tiếp giáp với Tây Nguyên, Quy Nhơn và đặc biệt Nhơn Hội rõ ràng là đã lọt vào “mắt xanh” của các ông chủ Trung Nam Hải từ lâu. Nếu thiết lập được căn cứ ở đây thì khi chiến sự nổ ra, với lực lượng tại chỗ, lực lượng đổ bộ và lực lượng nằm vùng gần biên giới, họ sẽ dễ dàng thực hiện được ý đồ kiểm soát Tây Nguyên, nóc nhà Đông Dương, và chia cắt Việt Nam thành 2 phần ở khu vực này. Dĩ nhiên, dự án Bauxite Tây Nguyên cùng quả bom nổ chậm mang tên “bùn đỏ” cũng là những vũ khí hết sức lợi hại của họ.
Sau hơn 10 năm thành lập, đến nay cả Khu kinh tế Nhơn Hội mới chỉ có 6 doanh nghiệp hoạt động, mà 3 trong số đó là của… Trung Quốc: Cty TNHH MTV Hong Yeung Việt Nam, Cty CP Vật liệu Xây dựng Baoercheng Nam Dương Việt Nam và Cty TNHH Sinh hoá Minh Dương Việt Nam.
Người Trung Quốc đã xuất hiện ở đây từ khi khu kinh tế mới ra đời. Đó là Cty TNHH MTV Hong Yeung Việt Nam – hoạt động từ ngày 01/03/2007. Công ty này hiện là chủ của 700ha mặt bằng khu công nghiệp trong Khu kinh tế Nhơn Hội. Cả Cty Baoercheng Nam Dương và Cty Minh Dương đều thuê đất của Cty Hong Yeung.
Bên trái giáp đầm Thị Nại, bên phải giáp Biển Đông, “lãnh thổ” của người Trung Quốc bắt đầu từ đây và kéo dài hơn 7km về phía bắc trong Khu kinh tế Nhơn Hội.
‘Lãnh thổ’ 700ha kéo dài 7km của người Trung Quốc nhìn từ cầu Thị Nại: trước mặt là đầm Thị Nại, bên kia dãy núi là Biển Đông.
Công ty Sinh Hóa Minh Dương Việt Nam
Cty Sinh hoá Minh Dương Việt Nam rộng 20ha, nằm dưới chân núi Phương Mai, bên kia dãy núi là Biển Đông. Kiểm soát được các điểm cao trên dãy núi này sẽ khống chế được một vùng rộng lớn, kể cả Cảng Quy Nhơn.
Nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng nhựa UPVC của Cty Baoercheng Nam Dương nằm sâu phía trong trạm gác này nên chúng tôi không thể tiếp cận.
Nhà máy Sinh hoá Minh Dương khởi công tháng 9/2010; hoàn thành giai đoạn 1 tháng 10/2012; hoàn thành giai đoạn 2 và chính thức đưa vào hoạt động từ tháng 3/2015. Giống như tất cả các “dự án kinh tế” của Trung Quốc ở Việt Nam, Cty Minh Dương cũng do một nhà thầu Trung Quốc xây dựng – đó là Tập đoàn Xây dựng Công trình Quảng Tây, một doanh nghiệp có “truyền thống” đưa người Tàu vào làm chui tại Việt Nam, dù thuê người Việt thì chi phí rẻ hơn rất nhiều.
Anh Võ Khắc Bình ở xã Nhơn Lý, người từng làm công nhân xây dựng cho Cty Minh Dương cho chúng tôi biết, các công trình, đặc biệt là nền sân – nhà – xưởng của công ty được xây dựng hết sức kiên cố. Cách nền khoảng 1m là hệ thống đường hầm dày đặc, với những đường hầm rộng 2m, cao hơn 1m, được đổ bê-tông 4 mặt dày hơn 30cm. Bản thân anh cũng không nắm được hết các đường hầm, mà chỉ biết chỗ anh làm. Theo anh, các đường hầm này đủ sức chịu được bom đạn.
Một người dân xã Nhơn Lý khác là anh Lê Văn Quốc từng làm bảo vệ cho Cty Minh Dương một năm rưỡi. Anh cho biết, giai đoạn mới khởi công, ông giám đốc công ty đã mấy lần dẫn cả bộ sậu cầm cờ Trung Quốc đi tìm hiểu mọi ngóc ngách của dãy núi Phương Mai cũng như vùng biển dưới chân núi. Nhân viên Việt Nam được tuyển chọn hết sức khắt khe; bất kỳ ai có người nhà dính dáng tới chính quyền đều không được nhận vào làm việc. Họ giám sát nhân viên rất chặt chẽ. Ai làm ở bộ phận nào chỉ được biết bộ phận ấy. Hễ thấy ai hơi tò mò một chút thôi là họ cho nghỉ việc ngay lập tức.
Trong tương lai, người Trung Quốc sẽ kéo đến Bình Định ngày một nhiều, bởi theo báo Sài Gòn Giải Phóng, Cty Minh Dương “là dự án đầu tiên của Tập đoàn Nông Khẩn đầu tư vào Bình Định theo Bản Hợp tác ký kết giữa tỉnh Bình Định và tỉnh Quảng Tây, mở ra trang mới về hợp tác kinh tế giữa hai tỉnh trong thời gian tới.”
Đặc biệt, trong chuyến thăm và làm việc tại Bình Định cuối tháng 4/2015, Phó Bí thư Khu uỷ Khu tự trị Dân tộc Choang – Quảng Tây Nguỵ Triều An còn đề xuất: “Hai tỉnh Quảng Tây và Bình Định cần kết nghĩa với nhau nhằm tăng cường quan hệ, mở rộng hợp tác đầu tư, giao lưu kinh tế, văn hóa, giáo dục… trong thời gian tới”. Lãnh đạo tỉnh Bình Định thì “ghi nhận, cảm ơn ý kiến đề xuất kết nghĩa giữa hai tỉnh của ông Nguỵ Triều An; cho rằng đây là điều kiện thuận lợi để hai tỉnh mở rộng hợp tác đầu tư trong thời gian tới. (…) đồng thời, mong muốn Phó Bí thư Khu ủy Quảng Tây giới thiệu, mời gọi các doanh nghiệp ở Quảng Tây sang hợp tác đầu tư tại Bình Định”.
Chưa hết, hiểm hoạ Trung Quốc ở Bình Định còn tiềm ẩn trong một đại dự án sắp triển khai khác. Ngày 2/12/2014, Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải đã quyết định bổ sung Dự án Tổ hợp Lọc hóa dầu Nhơn Hội (Victory) vào Quy hoạch phát triển ngành dầu khí Việt Nam đến 2015 và định hướng đến 2025. Đây là dự án do Tập đoàn Dầu khí Thái Lan (PTT) làm chủ đầu tư, tổng vốn đầu tư giai đoạn 1 lên tới 22 tỷ USD. Theo kế hoạch, Dự án Lọc hóa dầu Victory sẽ được khởi công xây dựng vào quý I năm 2017 và vận hành quý I năm 2021.
Vấn đề nằm ở chỗ, Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc PTT Pailin Chuchottaworn là một người Thái gốc Hoa, trong khi các tỷ phú người Hoa ở Thái Lan thường liên hệ mật thiết với nhà cầm quyền Bắc Kinh. Đại dự án nằm trên diện tích hàng ngàn ha này hoàn toàn có thể trở thành mộtFormosa Hà Tĩnh thứ 2 ở địa bàn chiến lược Nam Trung Bộ, bởi việc sang nhượng cổ phần vừa không thể cấm đoán, vừa khó kiểm soát, trong khi PTT chỉ thu xếp được 5/22 tỷ USD tổng vốn đầu tư. Chưa kể, dự án lại nhận được sự quan tâm đặc biệt của Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải – “cha đẻ” của những hiểm hoạ Trung Quốc như Formosa Hà Tĩnh, Trung tâm Nhiệt điện Vĩnh Tân hay 264 ngàn ha rừng đầu nguồn, v.v. – bất chấp những quan ngại của giới chuyên gia về tình trạng “bội thực” các nhà máy lọc dầu ở Việt Nam cũng như nguy cơ ô nhiễm môi trường và hiệu quả kinh tế thấp của chúng.
Trung Quốc mà không mưu toan xâm lược, thôn tính nước khác thì họ không còn là chính họ. Nhưng với chúng ta, nếu không lên tiếng và hành động để tự cứu lấy mình thì còn chờ ai?
*Ảnh trong bài: Lê Anh Hùng
*Bài liên quan: Ông Đặng Quốc Bảo đã khuyên các nhà lãnh đạo Việt Nam những gì?
Tuy vẫn còn những tranh cãi về nguồn gốc của người Hán, nhưng hầu như tất cả các nhà nghiên cứu đều thống nhất ở một điểm quan trọng: đây là một dân tộc mà “kiêm tính” (hay thôn tính: tức xâm chiếm, cướp đoạt đất đai của người khác và biến thành của mình) đã trở thành một thứ bản năng hay một lẽ sống từ hàng ngàn năm nay. Lịch sử hình thành và phát triển của Trung Hoa Đại Hán là lịch sử của những cuộc chiến tranh xâm lược, thôn tính lãnh thổ và đồng hoá các dân tộc khác.
Đối nghịch với Trung Quốc, lịch sử Việt Nam là lịch sử của công cuộc dựng nước và giữ nước. Và đối tượng mà người Việt Nam thường xuyên phải đương đầu để bảo vệ đất nước chẳng phải ai khác mà chính là người láng giềng phương bắc kia.
Hơn hai thế kỷ trước, Napoleon Bonaparte từng nói: “Trung Hoa là một con sư tử đang ngủ. Hãy để cho nó ngủ, bởi khi thức giấc, nó sẽ làm thế giới rung chuyển.” Và sau “thế kỷ ô nhục” kéo dài từ thế kỷ 19 sang đầu thế kỷ 20, thời kỳ mà Trung Quốc hết bị phương Tây xâu xé lại đến Nhật Bản xâm lược, đường lưỡi bò do chính quyền Tưởng Giới Thạch tưởng tượng ra trên Biển Đông đã đánh dấu sự thức tỉnh của con sư tử Trung Quốc ngay khi quốc gia này còn đang trong cơn biến loạn của cuộc nội chiến quốc – cộng.
Mao Trạch Đông từng khẳng định trong một cuộc họp của Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 1965: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore… Một vùng như Đông Nam Châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy…”
Năm 2009, một viên tướng Trung Quốc thẳng thừng đề nghị với Mỹ là nên “chia đôi Thái Bình Dương” với họ. Và đến năm 2015, Hoàn Cầu Thời Báo, một ấn phẩm của Nhân Dân Nhật Báo, cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã lên tiếng đòi Trung Quốc phảichuẩn bị chiến tranh “hất cẳng” Mỹ để trở thành bá chủ thế giới.
Chiến lược thôn tính Việt Nam của Trung Quốc
Trung Quốc chưa bao giờ nguôi dã tâm thôn tính Việt Nam. Ngay trong thời kỳ “trăng mật” của mối quan hệ Việt – Trung “vừa là đồng chí, vừa là anh em”, họ đã lợi dụng việc vẽ bản đồ giúp Việt Nam để dịch chuyển đường biên giới; lợi dụng việc đưa quân sang giúp Việt Nam làm đường để tàn phá di tích, cảnh quan và long mạch của Việt Nam, v.v. Tháng 6/2014, khi nói chuyện với các nhà lãnh đạo Việt Nam, Ngoại trưởng Trung Quốc Dương Khiết Trì thậm chí còn thúc giục “đứa con hoang đàng” Việt Nam trở về nhà.
Để tiến tới ngôi vị bá chủ thế giới, hướng bành trướng khả dĩ nhất của Trung Quốc là về phía Nam, nơi Việt Nam là chướng ngại đầu tiên cần phải vượt qua. Điều này càng khiến họ quyết tâm thôn tính dải đất hình chữ S. Vì thế, song song với kế hoạch thôn tính Việt Nam về kinh tế vàvăn hoá, các ông chủ Trung Nam Hải đã đề ra kế hoạch thôn tính Việt Nam về quân sự.
Rút kinh nghiệm từ các cuộc xâm lược trong quá khứ, mà gần nhất là cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, Trung Quốc đang hướng đến một cuộc chiến với Việt Nam mà các mũi tấn công chủ yếu không chỉ nằm ở biên giới phía Bắc như trước kia. Với điều kiện của kỹ thuật chiến tranh hiện đại, đặc biệt là khai thác triệt để các nhân tố Trung Quốc trong ban lãnh đạo Việt Nam – Lào – Campuchia, chiến lược của Bắc Kinh là tạo ra nhiều gọng kìm hòng bao vây và siết chặt Việt Nam từ mọi phía: biên giới phía bắc, biên giới Lào – Việt, biên giới Campuchia – Việt Nam, Biển Đông và vùng duyên hải Việt Nam. Một khi chiến lược này triển khai thành công, Trung Quốc chưa đánh đã thắng. Đó là chính kế thượng sách của họ.
Để hiện thực hoá mưu đồ này, một mặt Trung Quốc tìm cách chiếm lĩnh những vị trí xung yếu về an ninh – quốc phòng dọc theo bờ biển Việt Nam thông qua các dự án kinh tế trá hình, chẳng hạn như ở Vũng Áng (Hà Tĩnh), Cửa Việt (Quảng Trị), Lăng Cô (Thừa Thiên – Huế), Hải Vân, Đà Nẵnghay Vĩnh Tân (Bình Thuận), v.v. Đây là những địa điểm vừa thuận tiện cho việc đổ bộ, vừa thuận lợi cho việc chia cắt Việt Nam thành nhiều phần. Mặt khác, họ thuê các khu rừng đầu nguồn ở các tỉnh xung yếu giáp biên giới Việt Nam với Trung Quốc, Lào và Campuchia, đồng thời thiết lập các căn cứ quân sự trá hình trên đất Lào và Campuchia, gần biên giới Lào – Việt và Campuchia – Việt Nam.
Trên Biển Đông, sau khi đã nuốt chửng Hoàng Sa và một phần Trường Sa, họ thực thi kế sách “tằm ăn dâu” hòng gặm nhấm dần Trường Sa, đồng thời quân sự hoá các đảo trên Biển Đông để hình thành các căn cứ quân sự liên hoàn nhằm bao vây Việt Nam và khống chế hoàn toàn Biển Đông. Khi thời cơ đến – Việt Nam suy yếu hoặc xẩy ra chính biến; tinh thần phản kháng của người Việt bị vô hiệu hóa trong bối cảnh ban lãnh đạo Việt Nam bị Bắc Kinh khống chế, thao túng, và ra sức đàn áp nhân dân, v.v. – họ sẽ ra tay thâu tóm nốt phần còn lại ở Trường Sa.
Từ năm 2010, các doanh nghiệp của Hồng Kông và Đài Loan – Trung Quốc đã thuê dài hạn (50 – 70 năm) trên 264 ngàn ha đất rừng đầu nguồn tại một loạt tỉnh như Lạng Sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Bình Định, Kon Tum và Bình Dương… để trồng rừng nguyên liệu; 87% con số này nằm ở những vị trí xung yếu hay giáp biên giới.
Đại tá Quách Hải Lượng, nguyên tuỳ viên quân sự Đại sứ quán Việt Nam tại Bắc Kinh, nhận định: “Trung Quốc rất giỏi trong việc xâm chiếm bằng cách làm đường. Làm đường đến đâu xâm chiếm đến đấy, di dân đến đấy. Họ mưu tính làm một con đường suốt từ Vân Nam đi dọc Lào xuống tới tận Tây Nguyên, mà ở đoạn cuối Tây Nguyên thì Campuchia và Lào cho họ thuê đất tới 55 năm. Như vậy cả khu vực sẽ gần như là đất của họ… Đứng về chiến lược quân sự, đó là những con đường cơ động chiến lược và cơ động chiến dịch. Về kinh tế thì có thể khống chế được toàn bộ các hành lang quan trọng của bán đảo Đông Dương.”
Hiểm hoạ Trung Quốc ở Bình Định
Vừa qua, trong một dịp đi tìm hiểu tình hình thực tế tại Khu kinh tế Nhơn Hội, thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định, chúng tôi lại phát hiện ra những mầm mống của hiểm hoạ Trung Quốc đang rình rập nơi đây.
Khu kinh tế Nhơn Hội được thành lập theo Quyết định số 141/2005/QĐ-TTg ngày 14/6/2005 của Thủ tướng Chính phủ, với diện tích khoảng 12.000 ha. Phía bắc khu kinh tế giáp núi Bà, xã Cát Hải, huyện Phù Cát; phía nam và phía đông giáp Biển Đông; phía tây giáp đầm Thị Nại.
Đây là một vị trí quan trọng về mặt chiến lược bởi (i) Nhơn Hội nằm ngay bên bờ Biển Đông, địa điểm nhạy cảm về an ninh quốc phòng; (ii) Quy Nhơn là một thành phố lớn và quan trọng ở vùng duyên hải Nam Trung Bộ; (iii) từ Nhơn Hội có quốc lộ 19B nối liền với ba vị trí chiến lược ở Tây Nguyên là thị xã An Khê (cách 79km), thành phố Pleiku (cách 170km) và thành phố Kon Tum (cách 215km). Cảng Quy Nhơn, chỉ cách Khu kinh tế Nhơn Hội vài km, là cửa ngõ giao thương quan trọng nhất của khu vực Miền Trung và Tây Nguyên. Năm 2014, lượng hàng hoá bốc dỡ ở càng này lớn hơn bất cứ cảng nào ở Trung Bộ. Theo quy hoạch của chính phủ, tới năm 2020, Nhơn Hội sẽ có cảng nước sâu.
Với việc Bình Định và Kon Tum nằm trong số những địa phương mà người Trung Quốc nhắm đến để thuê đất rừng dài hạn và việc Trung Quốc đã thuê đất lâu dài ở khu vực biên giới Lào – Việt và Campuchia – Việt Nam tiếp giáp với Tây Nguyên, Quy Nhơn và đặc biệt Nhơn Hội rõ ràng là đã lọt vào “mắt xanh” của các ông chủ Trung Nam Hải từ lâu. Nếu thiết lập được căn cứ ở đây thì khi chiến sự nổ ra, với lực lượng tại chỗ, lực lượng đổ bộ và lực lượng nằm vùng gần biên giới, họ sẽ dễ dàng thực hiện được ý đồ kiểm soát Tây Nguyên, nóc nhà Đông Dương, và chia cắt Việt Nam thành 2 phần ở khu vực này. Dĩ nhiên, dự án Bauxite Tây Nguyên cùng quả bom nổ chậm mang tên “bùn đỏ” cũng là những vũ khí hết sức lợi hại của họ.
Sau hơn 10 năm thành lập, đến nay cả Khu kinh tế Nhơn Hội mới chỉ có 6 doanh nghiệp hoạt động, mà 3 trong số đó là của… Trung Quốc: Cty TNHH MTV Hong Yeung Việt Nam, Cty CP Vật liệu Xây dựng Baoercheng Nam Dương Việt Nam và Cty TNHH Sinh hoá Minh Dương Việt Nam.
Người Trung Quốc đã xuất hiện ở đây từ khi khu kinh tế mới ra đời. Đó là Cty TNHH MTV Hong Yeung Việt Nam – hoạt động từ ngày 01/03/2007. Công ty này hiện là chủ của 700ha mặt bằng khu công nghiệp trong Khu kinh tế Nhơn Hội. Cả Cty Baoercheng Nam Dương và Cty Minh Dương đều thuê đất của Cty Hong Yeung.
Bên trái giáp đầm Thị Nại, bên phải giáp Biển Đông, “lãnh thổ” của người Trung Quốc bắt đầu từ đây và kéo dài hơn 7km về phía bắc trong Khu kinh tế Nhơn Hội.
‘Lãnh thổ’ 700ha kéo dài 7km của người Trung Quốc nhìn từ cầu Thị Nại: trước mặt là đầm Thị Nại, bên kia dãy núi là Biển Đông.
Công ty Sinh Hóa Minh Dương Việt Nam
Cty Sinh hoá Minh Dương Việt Nam rộng 20ha, nằm dưới chân núi Phương Mai, bên kia dãy núi là Biển Đông. Kiểm soát được các điểm cao trên dãy núi này sẽ khống chế được một vùng rộng lớn, kể cả Cảng Quy Nhơn.
Nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng nhựa UPVC của Cty Baoercheng Nam Dương nằm sâu phía trong trạm gác này nên chúng tôi không thể tiếp cận.
Nhà máy Sinh hoá Minh Dương khởi công tháng 9/2010; hoàn thành giai đoạn 1 tháng 10/2012; hoàn thành giai đoạn 2 và chính thức đưa vào hoạt động từ tháng 3/2015. Giống như tất cả các “dự án kinh tế” của Trung Quốc ở Việt Nam, Cty Minh Dương cũng do một nhà thầu Trung Quốc xây dựng – đó là Tập đoàn Xây dựng Công trình Quảng Tây, một doanh nghiệp có “truyền thống” đưa người Tàu vào làm chui tại Việt Nam, dù thuê người Việt thì chi phí rẻ hơn rất nhiều.
Anh Võ Khắc Bình ở xã Nhơn Lý, người từng làm công nhân xây dựng cho Cty Minh Dương cho chúng tôi biết, các công trình, đặc biệt là nền sân – nhà – xưởng của công ty được xây dựng hết sức kiên cố. Cách nền khoảng 1m là hệ thống đường hầm dày đặc, với những đường hầm rộng 2m, cao hơn 1m, được đổ bê-tông 4 mặt dày hơn 30cm. Bản thân anh cũng không nắm được hết các đường hầm, mà chỉ biết chỗ anh làm. Theo anh, các đường hầm này đủ sức chịu được bom đạn.
Một người dân xã Nhơn Lý khác là anh Lê Văn Quốc từng làm bảo vệ cho Cty Minh Dương một năm rưỡi. Anh cho biết, giai đoạn mới khởi công, ông giám đốc công ty đã mấy lần dẫn cả bộ sậu cầm cờ Trung Quốc đi tìm hiểu mọi ngóc ngách của dãy núi Phương Mai cũng như vùng biển dưới chân núi. Nhân viên Việt Nam được tuyển chọn hết sức khắt khe; bất kỳ ai có người nhà dính dáng tới chính quyền đều không được nhận vào làm việc. Họ giám sát nhân viên rất chặt chẽ. Ai làm ở bộ phận nào chỉ được biết bộ phận ấy. Hễ thấy ai hơi tò mò một chút thôi là họ cho nghỉ việc ngay lập tức.
Trong tương lai, người Trung Quốc sẽ kéo đến Bình Định ngày một nhiều, bởi theo báo Sài Gòn Giải Phóng, Cty Minh Dương “là dự án đầu tiên của Tập đoàn Nông Khẩn đầu tư vào Bình Định theo Bản Hợp tác ký kết giữa tỉnh Bình Định và tỉnh Quảng Tây, mở ra trang mới về hợp tác kinh tế giữa hai tỉnh trong thời gian tới.”
Đặc biệt, trong chuyến thăm và làm việc tại Bình Định cuối tháng 4/2015, Phó Bí thư Khu uỷ Khu tự trị Dân tộc Choang – Quảng Tây Nguỵ Triều An còn đề xuất: “Hai tỉnh Quảng Tây và Bình Định cần kết nghĩa với nhau nhằm tăng cường quan hệ, mở rộng hợp tác đầu tư, giao lưu kinh tế, văn hóa, giáo dục… trong thời gian tới”. Lãnh đạo tỉnh Bình Định thì “ghi nhận, cảm ơn ý kiến đề xuất kết nghĩa giữa hai tỉnh của ông Nguỵ Triều An; cho rằng đây là điều kiện thuận lợi để hai tỉnh mở rộng hợp tác đầu tư trong thời gian tới. (…) đồng thời, mong muốn Phó Bí thư Khu ủy Quảng Tây giới thiệu, mời gọi các doanh nghiệp ở Quảng Tây sang hợp tác đầu tư tại Bình Định”.
Chưa hết, hiểm hoạ Trung Quốc ở Bình Định còn tiềm ẩn trong một đại dự án sắp triển khai khác. Ngày 2/12/2014, Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải đã quyết định bổ sung Dự án Tổ hợp Lọc hóa dầu Nhơn Hội (Victory) vào Quy hoạch phát triển ngành dầu khí Việt Nam đến 2015 và định hướng đến 2025. Đây là dự án do Tập đoàn Dầu khí Thái Lan (PTT) làm chủ đầu tư, tổng vốn đầu tư giai đoạn 1 lên tới 22 tỷ USD. Theo kế hoạch, Dự án Lọc hóa dầu Victory sẽ được khởi công xây dựng vào quý I năm 2017 và vận hành quý I năm 2021.
Vấn đề nằm ở chỗ, Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc PTT Pailin Chuchottaworn là một người Thái gốc Hoa, trong khi các tỷ phú người Hoa ở Thái Lan thường liên hệ mật thiết với nhà cầm quyền Bắc Kinh. Đại dự án nằm trên diện tích hàng ngàn ha này hoàn toàn có thể trở thành mộtFormosa Hà Tĩnh thứ 2 ở địa bàn chiến lược Nam Trung Bộ, bởi việc sang nhượng cổ phần vừa không thể cấm đoán, vừa khó kiểm soát, trong khi PTT chỉ thu xếp được 5/22 tỷ USD tổng vốn đầu tư. Chưa kể, dự án lại nhận được sự quan tâm đặc biệt của Phó Thủ tướng gốc Tàu Hoàng Trung Hải – “cha đẻ” của những hiểm hoạ Trung Quốc như Formosa Hà Tĩnh, Trung tâm Nhiệt điện Vĩnh Tân hay 264 ngàn ha rừng đầu nguồn, v.v. – bất chấp những quan ngại của giới chuyên gia về tình trạng “bội thực” các nhà máy lọc dầu ở Việt Nam cũng như nguy cơ ô nhiễm môi trường và hiệu quả kinh tế thấp của chúng.
Trung Quốc mà không mưu toan xâm lược, thôn tính nước khác thì họ không còn là chính họ. Nhưng với chúng ta, nếu không lên tiếng và hành động để tự cứu lấy mình thì còn chờ ai?
*Ảnh trong bài: Lê Anh Hùng
*Bài liên quan: Ông Đặng Quốc Bảo đã khuyên các nhà lãnh đạo Việt Nam những gì?
Tin Tức Hàng
Liselotte Odgaard, một nữ giáo sư từ Đại học Quốc phòng hoàng gia Đan Mạch ngày 10/12 bình luận trên The New York Times, sự mơ hồ của Trung Quốc trên Biển Đông gây nguy hiểm cho khu vực và Hoa Kỳ.
(Biển Đảo) - Trung Quốc đã cố tình mập mờ yêu sách đường lưỡi bò trên Biển Đông, đồng thời lại tuyên bố sẽ bảo vệ yêu sách mơ hồ ấy bằng vũ lực.
Liselotte Odgaard, một nữ giáo sư từ Đại học Quốc phòng hoàng gia Đan Mạch ngày 10/12 bình luận trên The New York Times, sự mơ hồ của Trung Quốc trên Biển Đông gây nguy hiểm cho khu vực và Hoa Kỳ.
Bà cho biết, Diêu Vân Trúc, một Thiếu tướng từ Học viện Khoa học Quân sự Trung Quốc ở Bắc Kinh khi bị chất vấn tại diễn đàn Hương Sơn về quân sự hóa đảo nhân tạo ở Biển Đông đã hỏi ngược lại người chất vấn.
Bà Trúc nói rằng, tại sao lại chỉ trích Trung Quốc trong khi Hoa Kỳ là cường quốc quân sự chiếm ưu thế ở các vùng biển châu Á, trong khi Mỹ duy trì hợp tác quân sự với nhiều nước trong khu vực, bao gồm cả các bên yêu sách khác ở Biển Đông như Việt Nam và Philippines?
Tuy nhiên bà Trúc đã cố tình né tránh bản chất vấn đề – Trung Quốc đã cố tình mập mờ yêu sách đường lưỡi bò trên Biển Đông, đồng thời lại tuyên bố sẽ bảo vệ yêu sách mơ hồ ấy bằng vũ lực.
Chỉ vài ngày sau diễn đàn Hương Sơn, ngày 27/10 tàu USS Lassen đã tuần tra tự do đi lại theo luật pháp quốc tế ở trong phạm vi 12 hải lý quanh đá Xu Bi, Trường Sa (Khánh Hòa, Việt Nam) hiện do Trung Quốc chiếm đóng và bồi lấp thành đảo nhân tạo (bất hợp pháp).
Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói rằng hành động của Mỹ là bất hợp pháp, nhưng lại không thể xác định rõ vùng biển mà USS Lassen hoạt động bên trong 12 hải lý quanh Xu Bi là gì.
Vài ngày sau sự kiện USS Lassen, Trung Quốc tập trận chống xâm nhập đường không – đường biển trên Biển Đông.
Đường lưỡi bò chiếm khoảng 80% diện tích Biển Đông do Trung Quốc tự vẽ ra năm 1947 và không dựa trên bất kỳ căn cứ pháp lý nào. Trong khi các nhà lãnh đạo nước này nhiều lần tuyên bố rằng nó là “một phần lãnh thổ” Trung Quốc từ thời cổ đại.
Hôm 7/11 khi thăm Singapore, ông Tập Cận Bình tuyên bố: “Các đảo ở Biển Đông là lãnh thổ Trung Quốc từ thời cổ đại. Chính phủ Trung Quốc có nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và lợi ích hàng hải hợp pháp của Trung Quốc”.
Khi bị lên án vì các hành động khiêu khích, quan chức Trung Quốc thường sử dụng ngôn ngữ và khái niệm mơ hồ để phản đối. Trong vụ tàu USS Lassen, Trung Quốc không cáo buộc Mỹ vi phạm “lãnh hải”, cũng không nói Hoa Kỳ xâm phạm “vùng đặc quyền kinh tế”, thay vào đó Bắc Kinh nói Washington “đe dọa chủ quyền và lợi ích an ninh của Trung Quốc”.
Trung Quốc đã tránh mọi trường hợp làm rõ các bản chất pháp lý của những thực thể ở Trường Sa là gì và các vùng biển hiệu lực của nó ra sao để ngấm ngầm tìm cách kiểm soát các vùng biển xung quanh.
Trong khi đó việc xác định bản chất pháp lý của các thực thể ở Trường Sa là gì theo Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển 1982 (UNCLOS) rất quan trọng, nhưng lại rất khó khăn.
Nguy hiểm hơn nữa là việc Trung Quốc có ý định, cam kết rõ ràng việc bảo vệ yêu sách mơ hồ (vô lý, phi pháp) đó bằng vũ lực. Điều này được thể hiện rõ trong Sách trắng Quốc phòng 2015:
Một trong những mục tiêu quân sự của Trung Quốc là bảo vệ “chủ quyền và lợi ích hàng hải” trong các tình huống “nếu tàu láng giềng có những hành động khiêu khích và tăng cường hiện diện quân sự trên các rặng san hô, đá, đảo” ở Trường Sa (Khánh Hòa, Việt Nam).
Trong khi yêu sách của Trung Quốc không được làm rõ thì các bên yêu sách khác không thể xác định Trung Quốc sẽ dùng vũ lực ở đâu và khi nào, do đó sẽ làm tăng nguy cơ xung đột.
Chính sách mơ hồ này dẫn đến kết luận: Bắc Kinh muốn mở rộng sự hiện diện quân sự của mình trên Biển Đông như một thách thức trực tiếp đối với hệ thống đồng minh của Mỹ, vì làm như vậy sẽ cho phép Trung Quốc can thiệp vào hoạt động tự do đi lại của tàu thuyền, máy bay.
Do đó Hoa Kỳ không thể khoanh tay ngồi nhìn. Washington cần phải thể hiện rằng, vùng biển quốc tế không thể biến thành ao nhà của Trung Quốc và các nước khác bị hạn chế. Do đó việc Mỹ điều chiến hạm tuần tra tự do đi lại ở Biển Đông mà không giải thích rõ những nguyên tắc pháp lý, sẽ không phải một khởi đầu tốt.
(Theo Giáo Dục)
Mưu đồ quân sự của Trung Quốc trên Con đường tơ lụa hàng hải
Dù một mực khẳng định dự án Con đường tơ lụa hàng hải chỉ phục vụ mục đích phát triển kinh tế song hành động đặt căn cứ quân sự đầu tiên ở nước ngoài tại Djibouti đã tố cáo Trung Quốc có sẵn mưu đồ quân sự và mở rộng ảnh hưởng toàn cầu.
Theo tạp chí The Diplomat, nhận định trên càng được củng cố sau tuyên bố chung của nhà lãnh đạo Tập Cận Bình với người đồng cấp Tổng thống Djibouti Ismail Omar Guelleh bên lề Hội thảo Hợp tác Trung Quốc – châu Phi ở Johannesburg. Như Tân Hoa Xã đưa tin nhà lãnh đạo Trung Quốc đã hoan nghênh "Djibouti tham gia phát triển đề xuất Con đường tơ lụa hàng hải thế kỷ 21 của Bắc Kinh theo những cách phù hợp".
Khả năng Trung Quốc tiến hành quân sự hóa ở bất cứ cảng biển nước này sở hữu dù chúng nằm ở đâu trên bản đồ thế giới. |
Trong khi đó, một thông tin gây sốc hồi tuần trước cho hay Trung Quốc đã chọn Djibouti, quốc gia nhỏ bé ở Đông Phi làm nơi đặt căn cứ quân sự đầu tiên ở nước ngoài. Đây chính là dấu hiệu cho thấy Djibouti đã tham gia một cách "phù hợp" trong kế hoạch phát triển Con đường tơ lụa hàng hải của Trung Quốc.
Cụ thể hôm 26/11, chính phủ Trung Quốc đã ký kết bản thỏa thuận có thời hạn 10 năm với Tổng thống Djibouti để xây dựng một căn cứ hải quân đóng vai trò là trung tâm hậu cần cho các tàu thuyền của Hải quân Trung Quốc tham gia sứ mệnh chống hải tặc ở khu vực ngoài khơi bờ biển Yemen. Những thông tin đăng tải ban đầu của giới truyền thông cho thấy chi phi hoạt động của căn cứ này là 100 triệu USD/năm và được đặt tại vùng bắc Obock. Đây cũng chính là nơi một tiền đồn của Mỹ đã buộc phải đóng cửa hoạt động hồi đầu tháng Tám.
Câu hỏi đặt ra là tại sao Trung Quốc lại chọn Djibouti làm nơi đặt căn cứ quân sự đầu tiên ở nước ngoài?
Trước hết, Djibouti là một quốc gia khá yên bình và nằm ngay trên tuyến đường thương mại chiến lược nối kênh đào Suez với Ấn Độ Dương. Từ Djibouti, máy bay tuần tra đường biển Shaanxi Y-8 của Trung Quốc không cần hạ cánh tiếp nhiên liệu mà vẫn có thể thực hiện nhiệm vụ quan sát gần như toàn bộ bán đảo Ả Rập cũng như khu vực Bắc và Trung Phi.
Thứ hai, như Giáo sư Andrew Erickson tại Đại học Hải chiến Mỹ nhận định với mực nước sâu 18m, cảng biển của Djibouti có thể phục vụ nhiều loại tàu thuyền bao gồm tàu sân bay hoặc tàu chiến lớn nhất của Trung Quốc Type 071 LPD.
Thứ ba, đặt căn cứ hải quân ở Djibouti được xem là một ý kiến sáng suốt bởi Mỹ đã đóng cửa căn cứ và rút vũ khí khỏi Obock, khu vực mà Washington tiến hành các cuộc tấn công bằng máy bay không người lái nhằm tiêu diệt lực lượng khủng bố al Shabaab và al Qaeda.
Cuối cùng, trong những tháng gần đây, Tổng thống Djibouti đã nhiều lần khẳng định ông này là một trong những đồng minh thân thiết nhất của Trung Quốc.
Trên thực tế, mới chỉ cách đây một năm, Djibouti dường như chưa có tên trong các phiên nghị sự an ninh của Bắc Kinh. Bởi kể từ khi trở thành Tổng thống Djibouti vào năm 1999, ông Guelleh chủ yếu dựa vào nguồn tài trợ của Mỹ và Pháp để duy trì quyền lực. Nhưng sau khi Quốc hội Mỹ chỉ trích chính quyền của ông Guelleh vi phạm nhân quyền như đàn áp các phe đối lập chính trị và mưu đồ cố vị thêm nhiệm kỳ Tổng thống thứ tư, ông Guelleh đã chuyển hướng sang thắt chặt quan hệ với Trung Quốc. Hành động này khiến giới ngoại giao Mỹ vô cùng lo lắng.
Hồi tháng Tám, tờ Telegraph dẫn lời một quan chức cấp cao Mỹ cho biết: "Nhiều người lo ngại về việc Tổng thống Guelleh thắt chặt quan hệ với Trung Quốc cũng như đưa ra các quy định hạn chế Mỹ tiếp cận căn cứ quân sự đặt tại Djibouti. Hành động này đã làm ảnh hưởng tới nỗ lực của phương Tây trong việc thu thập thông tin tình báo về lực lượng khủng bố Nhà nước Hồi giáo tự xưng IS và al-Qaeda". Và chỉ 4 tháng sau, nhận định của vị quan chức Mỹ đã trở thành sự thật.
Chuỗi ngọc trai?
Tranh cãi về việc Trung Quốc giấu diếm tham vọng quân sự trong dự án "Một vành đai, một con đường" có tổng trị giá lên tới 140 tỷ USD, đã âm ỉ bấy lâu nay. Mục tiêu cuối cùng của dự án này là giúp Hải quân Trung Quốc có thể tiếp cận hàng loạt cầu cảng kéo dài từ Biển Đông cho tới khu vực bờ biển Đông Phi. Đây chính là mô hình "chuỗi ngọc trai", thuật ngữ nhà thầu quốc phòng Booz Allen Hamilton sử dụng trong nghiên cứu năm 2005.
Lính Hải quân Trung Quốc canh gác cho công dân nước nhà lên tàu Linyi ở cảng Aden. |
Danh sách các cầu cảng nằm trong "chuỗi ngọc trai" của Trung Quốc gồm có Colombo ở Sri Lanka, Gwadar ở Pakistan, Chittagong tại Bangladesh, đảo Maday của Myanmar và cảng Victoria ở Seychelles. Về phần mình, Trung Quốc không thừa nhận "chuỗi ngọc trai" thể hiện tham vọng bành trướng toàn cầu mà chỉ khẳng định toàn bộ các khoản đầu tư chỉ nhằm phát triển kinh tế và mở rộng dự án Con đường tơ lụa trên biển. Tuy nhiên, việc đưa Djibouti vào cùng chung danh sách này cho thấy dự án "Một vành đai, một con đường" của Trung Quốc không chỉ đơn thuần là phục vụ phát triển kinh tế.
Việc chọn châu Phi là khu vực thiết lập căn cứ quân sự đầu tiên ở nước ngoài cũng đã khiến chính quyền Bắc Kinh nhiều lần tranh cãi về chiến lược thi hành suốt 10 năm qua về việc không can thiệp vào chuyện nội bộ của các quốc gia khác cũng như không đặt căn cứ quân sự ở nước ngoài.
Với tổng giá trị thương mại song phương kỳ vọng đạt trần 300 triệu USD trong năm nay cùng khoản đầu tư liên tục vào phát triển nguyên liệu thô giúp tạo công ăn việc làm cho hơn 2 triệu công nhân Trung Quốc, Bắc Kinh dường như vẫn chưa sẵn sàng đảm bảo an toàn cho hoạt động kinh doanh tại Djibouti. Trong khi đó, công dân Trung Quốc từng bị nhóm Boko Haram bắt cóc tại Cameroon, hay sát hại ở Mali cũng như bắt làm con tin tại Sudan và Ai Cập và thậm chí trở thành đối tượng bị ngược đãi hàng ngày ở Angola. Bài học sương máu nhất đối với Trung Quốc là sự kiện Hải quân nước này phải thuê tàu thuyền để sơ tán 35.800 công dân về nước trong cuộc bạo loạn ở Libya.
Song trên hết, châu Phi vẫn là một trong những điểm đến trong chính sách mở rộng vai trò toàn cầu của Trung Quốc trong tương lai. Điển hình, hồi đầu năm nay, Bắc Kinh đã lần đầu tiên điều động binh sĩ tới Nam Sudan tham gia sứ mệnh của Liên Hợp Quốc và đóng vai trò trung gian hòa giải giữa các bên tranh chấp.
Tuy nhiên việc sáp nhập căn cứ Obock vào khuôn khổ Con đường tơ lụa hàng hải đã gửi đi một thông điệp mạnh mẽ về khả năng Trung Quốc tiến hành quân sự hóa mọi cầu cảng mà nước này sở hữu dù chúng nằm ở bất cứ đâu. Đây chính là viễn cảnh khiến Mỹ và các đồng minh quan ngại.
Nội dung được thực hiện qua tham khảo nguồn tin The Diplomat, một tạp chí có trụ sở ở Tokyo, chuyên về chính trị, văn hóa và xã hội tại khu vực Châu Á-Thái Bình Dương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét